“Cô là người đầu tiên tôi chủ động quyến rũ.” Đương Cảnh Nhuế còn muốn nói tiếp, Trì Gia lại đẩy tay nàng ra, cười lạnh.
“A...” Trì Gia cười khinh thường, yên lặng nằm xuống ở một bên khác, nhắm mắt lại nỉ non, “Mệt rồi, ngủ thôi.”
Cảnh Nhuế còn nhìn chằm chằm sườn mặt Trì Gia, còn chưa nhìn kỹ, cạch một tiếng, cái gì cũng không thấy, không gian đen nhánh.
Là Trì Gia tiện tay tắt đèn, nháy mắt trong phòng bị yên tĩnh chôn vùi.
Cảnh Nhuế cũng im lặng xoay người, hai người một trái một phải đưa lưng về phía nhau mà ngủ, bỏ trống ở giữa đủ cho thêm một người nằm.
Trì Gia không ngủ, còn đang suy nghĩ về câu nói kia của Cảnh Nhuế, người đầu tiên chủ động quyến rũ.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, Trì Gia có loại ảo giác rằng Cảnh Nhuế có chút thích mình, khi cô ấy đè ở trên người mình, dùng thanh âm gợi cảm mê người gọi mình là “cục cưng”, làm trái tim mình đều phải tan chảy.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lời nói khi trên giường là lời nói không đáng tin nhất, quỷ mới biết hồ ly tinh đã từng dùng chiêu này tán tỉnh bao nhiêu người phụ nữ.
Người xưa đã dạy, lời nói của đàn ông mà có thể tin được thì heo nái cũng có thể trèo cây, Trì Gia thấy, nếu lời Cảnh Nhuế nói mà có thể tin, vậy thì heo nái cũng có thể leo lên đỉnh Everest.
Trì Gia không có ý định hiểu biết Cảnh Nhuế, nhưng tại sao lại cứ cảm thấy như vậy, đại khái là do kinh nghiệm trên giường của Cảnh Nhuế, thật sự quá...phong phú.
Họ Cảnh chính là hồ ly tinh bám vào người, cái loại mà nam nữ đều ăn.
Trì Gia xả lấy chăn trùm qua đầu, trong lòng rối loạn không rõ lý do, nàng làm sao lại phải để ý đến lời Cảnh Nhuế từng nói cơ chứ.
Lúc hai người ngủ được cũng đã muộn, gần như là đến rạng sáng mới ngủ được.
Mặc kệ trước lúc đi ngủ Trì Gia và Cảnh Nhuế nằm gọn gàng quy củ biết bao nhiêu, thì đến sáng hôm sau, hai người đều đã quấn lấy đối phương, ôm nhau mà ngủ ngon lành, nói khoa trương chút thì chính là hận không thể đem đối phương ấn vào trong thân thể mình.
Brừm brừm——
Di động trên giường của Trì Gia rung lên.
Nhưng Trì tiểu thư như rơi vào trạng thái ngủ đông, hoàn toàn thờ ơ.
Trì Gia có một kỹ năng mà người bình thường không làm được, nàng có đồng hồ sinh học theo tính gián đoạn, chỉ cần là ngày phải làm việc, nàng chắc chắn có thể dậy đúng giờ vào mỗi sáng, nhưng nếu là ngày nghỉ, nàng có thể ngủ từ khi trời tối đến khi trời tối.
Đến muộn, bỏ bê công việc phải bị trừ tiền, cứ việc gì liên quan đến tiền, Trì Gia chưa bao giờ hồ đồ để bị móc tiền túi.
“Là heo hả? Ngủ kỹ như vậy.” Cảnh Nhuế mở mắt ra nhẹ giọng nhắc nhở, di động vẫn đang rung, Trì Gia còn nằm ở trong lòng ngực cô, miệng hơi mở, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng, tư thế ngủ xấu không phải ở mức bình thường nữa rồi.
“Có điện thoại kìa...” Cảnh Nhuế đẩy Trì Gia hai cái, Trì Gia không những không tỉnh, còn dùng chân mình kẹp lấy chân cô gắt gao, càng ngày càng làm càn.
Hiện tại mới 5 giờ, tối hôm qua hai người ngủ muộn, lại mệt, dậy không nổi cũng là bình thường.
Cảnh Nhuế bị di động cứ rung mãi làm phiền, đoán trước được người gọi điện thoại đến hẳn là Giản Dịch, nếu không làm gì có ai sớm như vậy mà đi gọi cho người khác.
Cô nghiêng người, với được di động của Trì Gia, thấy hiển thị trên màn hình, quả nhiên là Giản Dịch.
Trượt để trả lời, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Giản Dịch, “Tiểu Gia, cậu và chị Cảnh Nhuế đã dậy chưa? Chúng ta phải xuất phát rồi.”
“Là chị đây, Tiểu Dịch.”
Giản Dịch trong lúc nhất thời vẫn chưa nghe ra được giọng Cảnh Nhuế, nhưng trừ bỏ Trì Gia, thì cũng chỉ còn Cảnh Nhuế, “Chị Cảnh Nhuế, giọng chị làm sao thế?”
“Chắc là...!điều hoà bật hơi lạnh.” Cảnh Nhuế giọng nói có chút khàn, đến nỗi là vì cái gì, cũng không cần giải thích nhiều.
“Không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì.”
“Hai người đã chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bây giờ đi thôi, trễ thêm tí nữa là không kịp xem mặt trời mọc.” Giản Dịch nghe giọng nói lười biếng của Cảnh Nhuế, cứ có cảm giác uể oải, như là vừa mới tỉnh ngủ.
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia, ngủ say như lợn chết, lúc này chính bản thân cô cũng là không mở nổi mắt, “Trì Gia vẫn còn đang ngủ, nên chúng ta không đi nữa.”
“A? Còn đang ngủ?” Giản Dịch không hiểu ra sao, ngày hôm đã đều hẹn hôm nay 5 giờ gặp nhau, lại nói, Trì Gia không đi vì sao Cảnh Nhuế cũng không đi, Giản Dịch cảm thấy mình vẫn nên hỏi lại một lần nữa cho chắc, “Chị Cảnh Nhuế, chị cũng không đi sao?”
“Ờm, tối hôm qua bọn chị...” Cảnh Nhuế dừng một chút, tiếp tục cười nói với đầu bên kia điện thoại, “Tối hôm qua chị và Trì Gia thảo luận phương án, thức cả đêm, có chút mệt mỏi nên không đi nữa.”
Khó trách giọng nói uể oải như vậy, Giản Dịch liên tục nói xin lỗi, “Ngại quá, làm phiền đến chị nghỉ ngơi, vậy chị cứ ngủ tiếp đi, thật ngại quá.”
“...em với Vân Hân đi chơi vui vẻ nha.”
Giản Dịch tắt máy, giải thích với Vân Hân, “Tiểu Gia với chị Cảnh Nhuế bảo là không đi.”
“Sao tự nhiên lại không đi nữa?”
“Nói là tối hôm qua thức cả đêm, quá mệt mỏi, tiểu Gia đến bây giờ cũng chưa dậy nữa, là chị Cảnh Nhuế nhận điện thoại.”
“Hai người đó tối hôm qua...” Nghe đến mấy cái này, biểu tình trên mặt Vân Hân trở nên có chút phức tạp.
Giản Dịch nói đến đơn thuần, “Ừm, chính là thảo luận phương án thiết kế, thảo luận cả đêm.”
“Thảo luận phương án cả đêm?”
“Ừm.” Giản Dịch gật đầu.
Vân Hân như là đã hiểu gì đó, Cảnh Nhuế nói cái lý do này, phỏng chừng cũng chỉ có thể lừa được Giản Dịch.
Vân Hân vòng lấy cánh tay Giản Dịch, “Chúng ta đi, để hai người bọn họ nghỉ ngơi cho tốt.”
Cảnh Nhuế buông di động vừa mới nằm xuống, Trì Gia như con mèo con dính lại, da mặt đủ dày, cánh tay quấn lấy eo cô vỗ về, ăn đậu hủ người ta đến tự nhiên như vậy.
Đã như thế rồi, còn nói không thích phụ nữ.
Khi Trì Gia ngủ thích ôm gì đó vào lòng, xem Cảnh Nhuế như cái ôm gối, nhưng Cảnh Nhuế so với gối ôm càng thoải mái hơn, ấm áp, lại còn thơm.
Nàng ngửi hương khí trên người Cảnh Nhuế đều ngửi đến nghiện.
“Tư thế ngủ này...” Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm mặt Trì Gia hồi lâu, đột nhiên cười cười, kỳ thật khi Trì tiểu thư an tĩnh, miễn cưỡng còn có vài phần văn tĩnh, cũng gọi là thuận mắt.
Cảnh Nhuế nằm một lúc, cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, sau đó híp mắt nghiêng mình, duỗi tay ôm chặt Trì Gia, hai người thoải mái dễ chịu ôm lấy nhau, tiếp tục ngủ.
“Ưm...” Trì Gia cũng phối hợp, đem đầu dụi vào cổ Cảnh Nhuế, cọ cọ ngửi ngửi, thật giống cún, Cảnh Nhuế cố tình lại thích cảm giác này, vừa ngứa vừa ấm, thực thoải mái.
Hai người vừa nằm, kim phút cũng xoay được mười mấy vòng.
“Cảnh Nhuế!! Chị...nữ lưu manh! Còn lợi dụng tôi!” khi Trì Gia tự nhiên tỉnh, phát hiện Cảnh Nhuế ôm mình, tay còn đặt ở trên mông mình, đoán chừng là đã xoa cả đêm đi.
Cảnh Nhuế bị giọng nói chói tai của Trì Gia đánh thức, cô nhắm hai mắt ôm Trì Gia thấp giọng oán trách, “Tối hôm qua đã kêu cả đêm, sao cô vẫn còn dư sức thế...”
“Chị!” Trì Gia vừa xấu hổ lại vừa tức giận.
Cảnh Nhuế đau đầu, cô mở mắt liếc Trì Gia, trong giọng nói lộ ra sự ghét bỏ thêm vào bất đắc dĩ, “Sờ soạng cả đêm, tay cô có thể bỏ ra khỏi chỗ đó của tôi không?”
Dưới lòng bàn tay mềm như bông, Trì Gia chột dạ, nàng mau chóng rút tay ra khỏi ngực Cảnh Nhuế.
Đêm nay, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không tư cách nói ai lợi dụng ai.
“Còn không dậy thì không kịp xem mặt trời mọc.” Trì Gia xoay người trên giường, vẫn nhớ rõ việc này, đi từ xa đến nơi này chính là vì muốn ngắm mặt trời mọc.
Chủ yếu cũng chỉ là muốn đổi đề tài, không muốn cùng Cảnh Nhuế chung một gian phòng.
Chuyện tối hôm qua, Trì Gia cũng không muốn nhắc lại.
Kéo mành che dày kín trong phòng ra, Trì Gia hoàn toàn không rõ tình huống bên ngoài hiện tại, cho rằng trời vẫn chưa sáng.
Cảnh Nhuế cầm di động nhìn thời gian, đỡ trán, đổ cho Trì Gia một chậu nước lạnh, “Đều đã 5 giờ chiều, còn xem mặt trời mọc gì nữa, chờ nhìn mặt trời lặn đi.”
Trì Gia kéo mành che ra, mặt trời đã bắt đầu ngả về tây.
Cảnh Nhuế nằm ở trên giường, lé mắt nhìn bóng hình Trì Gia ngược sáng đứng ở trước cửa sổ sát đất, nàng chỉ mặc một cái áo thun rộng thùng thình, dáng vóc có vẻ nhỏ gầy, hai đùi vẫn trần trụi, nhỏ dài cân xứng.
Thật là một cảnh xinh đẹp, Cảnh Nhuế tựa vào đầu giường, lười nhác thưởng thức.
Xảy ra chuyện tối hôm qua, vẫn là dư vị vô cùng.
“Tiểu Dịch sao cũng không gọi tôi...” Trì Gia oán giận, lúc xoay người quay đầu lại, phát hiện Cảnh Nhuế đang lười biếng mà nhìn chăm chú vào mình, mà trên người nàng, tùy ý có thể thấy được dấu hôn bắt mắt...!màu sắc như này, hôn mà không dùng lực thì hút không ra.
Nhớ tới tối hôm qua ở trên chiếc giường này phát sinh mọi chuyện, mặt Trì Gia có chút nóng lên, nàng xác thật có hơi thèm chút, hơn nữa có thể nói Cảnh Nhuế cũng không dùng quá nhiều lực chú ý đi trêu chọc.
Có mấy người có thể chống đỡ được hồ ly tinh câu dẫn như vậy.
“Tiểu Dịch có gọi điện thoại cho cô, tôi nghe, nói chúng ta không đi.” Cảnh Nhuế nói, xuống giường, đi hướng phòng tắm.
Trì Gia nhìn bóng dáng bắt mắt của Cảnh Nhuế, mặc chiếc váy ngủ quấn đai muôn vàn phong tình, toát ra sự gợi cảm vô cùng.
5 giờ, mặt trời bên ngoài vẫn nóng rực, Trì Gia nhìn liền tâm phiền ý loạn.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, phòng tắm thiết kế nửa trong suốt, Trì Gia vừa vặn có thể nhìn thấy được bóng dáng Cảnh Nhuế tắm dưới vòi sen, chỉ liếc hai giây, nàng quay đầu đi.
Tựa vào cửa sổ, Trì Gia nghĩ, trong lòng lại nghĩ loạn, hai người vừa lăn giường xong, người bình tĩnh nhất vẫn luôn là hồ ly tinh.
Khi các nàng lên giường rõ ràng động tình như vậy, vừa xuống giường lại là một bộ dáng khác, hoàn toàn là hai dạng khác biệt.
Nhưng nàng đối với Cảnh Nhuế, cũng chẳng phải là như vậy?
Trên giường nhiệt tình, dưới giường lãnh đạm.
Nói ngắn gọn chính là quan hệ của hai người, cũng chỉ là chơi chơi mà thôi.
Nhưng Trì Gia biết mình có chút để ý Cảnh Nhuế, không thì tối qua đã không buột miệng hỏi đối phương đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ.
Nhìn thẳng vào nội tâm, Trì Gia thừa nhận mình có chút ý tứ với Cảnh Nhuế, bằng không cũng sẽ không lăn giường với hồ ly tinh.
Trì Gia đại khái có thể chất “dễ yêu”, dễ sa vào một đoạn cảm tình, tình cảm đó tới mau mà đi cũng mau.
Ở đại học chia tay cũng đã 7 lần.
Nàng phân không rõ cảm động, hảo cảm và thích, càng miễn bàn đến yêu, Trì Gia không chỉ một lần hoài nghi bản thân, nàng có từng yêu một người sao? Vì sao nàng cảm thấy tình yêu cũng chỉ bình thường, không có như trong miệng người khác nói khắc cốt ghi tâm.
Nàng yêu đương và người khác yêu đương, có lẽ không phải cùng loại.
Nhớ trước kia, chỉ cần cảm thấy đối phương cũng được, Trì Gia sẽ ngay thẳng tiếp thu, kết quả chưa từng có lần nào mèo mù vớ phải chuột chết, mỗi một đoạn cảm tình đều là không bệnh mà chết.
Trì Gia ngại Cảnh Nhuế “tra”, kỳ thật bản thân nàng cũng chẳng tốt hơn, lúc trước ở trong khoa Trì Gia không được các nữ sinh khác thích, rốt cuộc bốn năm đại học nàng thay bạn trai liên tục, trong trường học không ít nam thần đều trở thành bạn trai cũ của bạn học Trì, nàng như vậy có thể được người khác vừa mắt sao?
Mỗi một lần chia tay, đều do Trì Gia đề ra, mà hơn một nửa lý do, đều là không có cảm giác.
Trì Gia không niệm tình cũ, không còn cảm giác, thấy mệt mỏi thì chia tay, không có gì đáng tiếc.
Lúc trước có không ít người ở trường gọi nàng “tai họa”, còn là tai họa chuyên chọn nam thần.
Mà hiện tại Trì Gia nghĩ thông suốt, vì không tai họa người khác, cũng không tai họa chính mình, biện pháp tốt nhất chính là, không dễ bắt đầu một mối quan hệ, cũng coi như có trách nhiệm với hai bên.
Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ đáp ứng sự theo đuổi của Tần Đông, mà hiện tại thì không.
Kỳ thật một mình sống cũng không tệ.
Trải qua “phóng túng lần cuối cùng” tối hôm qua, hôm nay, hai người giống như thật sự cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Nên như thế nào vẫn là như thế đấy, bình tĩnh thật sự.
Dù trong lòng có nghĩ gì, Trì Gia cũng sẽ không biểu hiện ra, nàng không biết Cảnh Nhuế nghĩ gì, dù sao hồ ly tinh chính là vẻ mặt không sao cả, Trì Gia dường như càng muốn thể hiện "không sao cả" hơn Cảnh Nhuế.
Khoảng 5 giờ rưỡi, Trì Gia lại nhận được điện thoại của Giản Dịch gọi tới, gọi nàng lên núi cùng nhau xem mặt trời lặn.
Trì Gia đồng ý, không kịp xem mặt trời mọc, vậy xem mặt trời lặn cũng được, đi từ xa tới đây, ít nhất cũng ngắm mặt trời một chút.
Thay xong quần áo, Trì Gia chuẩn bị xuất phát, quay đầu vừa thấy, Cảnh đại tiểu thư rốt cuộc từ bỏ giày cao gót, cũng thay trang phù hợp đơn giản thích hợp với leo núi, quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp.
“Này...!chân chị đau thì đừng đi nữa.” Trì Gia thu dọn túi, ở một bên hảo tâm nhắc nhở một câu, “Đến lúc đó tôi cũng sẽ không cõng chị nữa đâu.”
Cảnh Nhuế đổi giày vận động, một thân nhẹ nhàng, nàng đi đến trước mặt Trì Gia, cười cười, “Chân tôi vẫn tốt.”
Vẫn tốt, Trì Gia cảm thấy mình lại bị Cảnh Nhuế chơi, “Vậy mà tối hôm qua chị còn cần tôi cõng!”
“Tôi nói không cần rồi mà.” Bởi vì là đi thả lỏng thông khí, Cảnh Nhuế trang điểm rất nhật, nhưng khí chất không giảm chút nào, chỉ là do tối hôm qua có chút điên cuồng, trên mặt nhiều vài phần mệt mỏi thôi.
Cô tựa ở trên tường nghiêng đầu nhìn Trì Gia, “Hơn nữa, tôi thấy cô cũng rất muốn cõng tôi, nên để cô cõng.”
Trì Gia: “...”
Bỏ đi, nói không lại cô ấy.
Trì Gia cảm thấy bản thân thật rẻ rúng, lắm miệng đi quan tâm hồ ly tinh làm gì, ăn no nên rảnh hả!
6 giờ, bây giờ mà đi bộ lên núi thì không thực tế, lên được cũng chỉ còn sao để ngắm.
Trì Gia và Cảnh Nhuế ngồi cáp treo chỗ chân núi, rồi lên núi hội hợp với Vân Hân, Giản Dịch.
Cửa hàng tiện lợi dưới chân núi, Trì Gia cầm một chai nước lọc, vốn định thuận miệng hỏi Cảnh Nhuế có muốn hay không, nhưng lại nghĩ đến vừa rồi ăn mệt, lười hỏi nữa, mua cho mình chai nước rồi đi.
Cảnh Nhuế lấy ví tiền muốn mua hai vé cáp treo
Trì Gia lại đoạt trước Cảnh Nhuế, nói, “Tôi tự mua của mình, AA.”
Cảnh Nhuế bất đắc dĩ, đến trước mặt Trì Gia, thấp giọng nói, “Tiền thuê phòng của tôi với cô, có muốn AA hay không?”
Trì Gia đêm đầu tiên của hai người, thuê phòng tổng thống, nàng chau mày cắn răng một cái, “Trở về tôi sẽ trả tiền cho cô!”
Một đêm kia, ước chừng là cả tháng tiền lương của nàng.
“Hai vé.” Cảnh Nhuế tiếp tục thanh toán tiền, lấy vé.
Liếc nhìn Trì Gia đứng một bên vẻ mặt buồn bực, “Đi thôi, lại không đi là trời tối đó.”
Cáp là bốn người một, Trì Gia vừa vào cáp, treo đã ngồi sang phía đối diện Cảnh Nhuế, tận lực bảo trì khoảng cách xa nhất, toàn bộ hành trình không nói một câu.
“Hi, người đẹp ”
Trì Gia vừa quay đầu lại, là hai soái ca nhan sắc giá trị cao đang chào hỏi với mình, việc bị người tiếp cận, Trì Gia sớm đã quen, Trì Gia vứt mị nhãn về phía hai người, cũng nhiệt tình chào hỏi, “Hi ”
Nàng muốn cho Cảnh Nhuế biết, Trì Gia nàng vẫn là có hứng thú đối đàn ông hơn.
“Cái kia...ngại quá, xin hỏi cô có thể ngồi về bên kia không? Hai người chúng tôi muốn ngồi cùng nhau.”
“...” Trì Gia cạn lời, ngước mắt nhìn hai anh trai kia, toả mùi gay, hai thằng đàn ông ngồi một ghế cái gì, không thấy trong cáp treo có hai vị mỹ nữ đang ngồi hả, đàn ông bây giờ thật không biết quý trọng cơ hội.
Tuy rằng trong lòng Trì Gia nghĩ như vậy, nhưng vẫn là nhường chỗ, tâm bất cam tình bất nguyện mà ngồi bên cạnh Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế nhìn hai người con trai kia, lại nhìn Trì Gia, cười.
“Cười cái gì mà cười...”
Cảnh Nhuế lé mắt, “Còn không cho người ta cười?”
Cáp treo từ từ đi lên, Trì Gia uống nước, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy thời gian trôi quá chậm.
“Cho tôi uống miếng nước.” Cảnh Nhuế dùng khuỷu tay chọc chọc Trì Gia.
“Muốn uống sao vừa nãy không tự mua đi?” Trì Gia ngoài miệng thì mắng nhưng vẫn đưa chai nước trong tay cho Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế cầm lấy, trực tiếp ngậm miệng chai mà uống, còn là chỗ Trì Gia vừa mới uống.
“Ai...Ai cho chị ngậm miệng chai uống chứ.” giọng Trì Gia không lớn không nhỏ.
Cảnh Nhuế vặn lại nắp, nhét lại cho Trì Gia, nói đến đương nhiên, “Chúng ta đến miệng nhau cũng chạm rồi, cô còn để ý cái này?”
Truyền đến một tiếng cười nhỏ, là hai người đẹp trai phía đối diện.
Trì Gia mặt đỏ lên, “Cảnh Nhuế! Chị câm miệng!”
“Không sao, không sao,” hai vị soái ca đối diện vội vàng ôm nhau, một bên tú ân ái, một bên cười giải thích, “Kỳ thật chúng tôi cũng là một đôi.”
Trì Gia nhìn đối diện hai vị kia tình chàng ý thiếp, trợn tròn mắt, cái gì mà “cũng là một đôi”? Trì Gia vội vàng giải thích, phủi sạch quan hệ với Cảnh Nhuế, “Tôi với chị ta mới không phải cái loại quan hệ này!”
Luôn miệng nói không phải loại quan hệ này, nhưng trên thực tế, hôn cũng đã hôn, giường cũng lên.
“Ha ha ha, đánh là thương mắng là yêu, vị này nhà tôi cũng thế, thỉnh thoảng dỗi một chút, cảm tình lại càng tốt.
Hai người rất xứng đôi nha, vừa rồi chúng tôi còn đoán hai người là một đôi, chúc phúc hai người.” Hai vị tiểu ca mặt mày hớn hở nói, không phải vui vẻ bình thường, như là gặp gỡ tri âm.
Trì Gia mau ngồi không yên, chuyện này sao lại đi xa quá, nàng ngồi cáp treo một tý mà lại thành một đôi với Cảnh Nhuế, còn cái gì mà đánh là thương mắng là yêu.
“Cảm ơn, hai cậu cũng rất đẹp đôi.” Cảnh Nhuế vẫn luôn cười mà không nói, đột nhiên mở miệng càng làm người ta hiểu lầm.
Trì Gia liếc mắt nhìn Cảnh Nhuế một cái, không nói chuyện nữa, một cáp treo đều cong, nàng không bắt cùng sóng được.
Xuống cáp treo.
“Đã bảo, không được nhắc lại chuyện đêm đó rồi mà.”
Cảnh Nhuế hỏi lại, “Tôi có nhắc sao?”
“Chị vừa mới...”
“Ngoại trừ hai đêm đó, chẳng lẽ cô không từng hôn tôi?”
“Không nói rõ ràng được!” Trì Gia một mình bước nhanh về phía trước, không phải nói không rõ, mà là chột dạ.
Việc từng xảy ra, làm sao có thể coi như trước nay chưa từng có.
Trên núi nhiều chỗ tín hiệu không được tốt, sau khi lên núi, Trì Gia không tìm thấy Giản Dịch, lại không gọi được.
Nhóm bốn người, cuối cùng lại thành hai.
Nhưng thật ra Cảnh Nhuế cảm thấy vừa hay, cũng cho Vân Hân và Giản Dịch nhiều không gian của hai người hơn.
Mặt trời lặn.
Hoàng hôn giữa núi ánh lên một màu vàng tươi, vạn vật như được mạ lên một lớp vàng, gió thổi qua rừng cây, vang lên rào rạt, tâm tình nóng nảy, giờ phút này cũng trở nên tĩnh lặng.
“Chị nhìn kìa, là một cái lòng đỏ trứng vịt khổng lồ...” dưới ánh chiều tà, Trì Gia cười híp mắt, nàng quay đầu nói, mới nhớ tới đứng bên cạnh chính là Cảnh Nhuế, dưới nắng hoàng hôn, là một khuôn mặt tuyệt mỹ.
Nhà thiết kế thường nhạy cảm với những thứ đẹp đẽ, không nói đến cái khác, đơn thuần xuất phát từ góc độ thưởng thức, Cảnh tiểu thư đứng tại đây, khí chất ngút ngàn như trên các cuốn tạp chí cao cấp.
Cảnh Nhuế cười theo Trì Gia, Trì Gia rất ít khi cười, nàng khi cười lên liền không được tế nhị, luôn để lộ ra hàm răng trắng muốt, bộ dáng không tim không phổi.
Người con gái thích cười luôn làm người nhìn thấy thoải mái, quả là như vậy.
“Chỉ biết ăn.” Cảnh Nhuế cười nàng, lại nghĩ tới Trì Gia tướng ăn hàng ngày của cô.
Lại nói nữa, Trì Gia đã lâu chưa đến Số 9, mà bản thân cô cũng đã một thời gian chưa xuống bếp.
Khi Trì Gia cầm di động chụp được ảnh mặt trời lặn Tây Sơn, Cảnh Nhuế thuận tay chụp lại mặt nghiêng của Trì Gia vào lúc đó.
Sau khi mặt trời lặn, Cảnh Nhuế mới liên hệ với Vân Hân, Vân Hân và Giản Dịch đều đã xuống núi.
“Đi mau thôi, chuyến cáp treo cuối cùng rồi!” Nhìn thời gian, Trì Gia kéo Cảnh Nhuế chạy, nàng từ lúc trung học đã là kiện tướng trong ban thể dục thể thao, có thể chạy có thể nhảy có thể bơi, toàn năng.
“Trì Gia, cô chậm một chút.” Cảnh Nhuế là lần đầu tiên bị người lôi kéo, mất hình tượng mà chạy ở nơi công cộng như này, thể lực của Trì Gia nhưng lại rất