Trì Gia ngả đầu, thư thái tựa trên ghế ngồi, dần bình tĩnh lại.
Gió mùa hè vù vù thổi quá, cảnh đêm ngoài cửa sổ sáng bừng nhưng nàng không có tâm trạng thưởng thức, buồn ngủ.
Cho dù là trong công việc hay vấn đề sinh hoạt, Trì Gia có thể chịu cực, chịu khổ nhiều hơn so với người thường.
Cực kỳ hiếu thắng nên cho dù có đau đến cắn răng, nàng vẫn không kêu một tiếng nào.
Lúc trước, một vị giáo sư của khoa, người tiến cử cô đến thực tập ở AS đã từng nói, dựa vào sự lì lợm của cô bé này thì chắc chắn mai sau nàng sẽ có triển vọng.
Bây giờ, giữa tầng tầng lớp lớp người tài ở AS, Trì Gia cũng được xem là một người mới khá có địa vị trong giới thiết kế.
Ở công ty, Trì Gia còn có biệt danh là "Ninja Naruto".
Ngành thiết kế cũng là ngành phải phục vụ khách hàng, đụng vào bên A khó chơi là chuyện thường ngày.
Nếu sự nhẫn nại được phân cấp thì Trì Gia chắc chắn sẽ thuộc top bên B nhẫn nại level max.
Chuyến này vừa khổ vừa mệt, Trì Gia vẫn không oán giận một câu nào khiến rất nhiều đồng nghiệp nam phải mặc cảm.
Trì Gia có thể nhịn đủ thứ loại khách cực phẩm trên cuộc đời này, nhưng chỉ có một người là ngoại lệ duy nhất.
Đó chính là Cảnh Nhuế.
Đây là chuyện sau này.
Đến Trì Gia cũng không ngờ, nàng sẽ dây dưa mãi với con hồ ly tinh bên cạnh này.
Xe chạy mười lăm phút trên đường cái thì đến nơi.
Đây là thành phố L, khu nhà giàu nổi danh.
Mở cửa con xe cấp thần hào, đến bệnh viện dành cho thần hào, đúng là một tật xấu mà.
Trì Gia cố chịu cơn đau dạ dày suốt từ trên con xe sang đến khi bước xuống.
Nói thật, nàng chưa từng bị nhiều người để ý đến thế này, gấp ba lần so với trước đây.
Nhất là khi bên cạnh còn có một mỹ nữ siêu cấp khoác vai nàng.
Đãi ngộ này rước lấy rất nhiều ánh mắt hâm mộ đấy.
Nếu như người phụ nữ bên cạnh đổi thành một người đàn ông thì chắc chắn nàng sẽ bị hiểu lầm là mình bị bao nuôi.
Giữa tháng tám, nhiệt độ ở thành phố L ngày càng tăng cao.
Tựa như một chiếc lồng hấp cực lớn, nóng đến mức khiến người ta khổng thở nổi.
"Tôi tự đi được." Thái dương Trì Gia ướt đẫm mồ hơi, nàng bướng bỉnh giơ bả vai lên, muốn giữ khoảng cách với Cảnh Nhuế: "Không cần cô đỡ."
"Tiểu thư à, thời gian của tôi có hạn, không rảnh phí trên người cô đâu."
"Tôi cũng không bảo cô đưa tôi đến bệnh viện."
"Tôi không quan tâm đây có phải trách nhiệm của mình hay không." Cảnh Nhuế vẫn lời ít ý nhiều.
Trông thì không giống như bị ngộ độc thức ăn, nhưng xưa này cô làm việc đều có nguyên tắc của mình, chỉ mong được sòng phẳng.
Lần này Trì Gia không còn lời nào để nói nữa, không thể ngờ là lương tâm của con hồ ly tinh này còn chưa mất.
Nếu là những người khác, xảy ra chuyện như vậy trong nhà ăn còn trốn không kịp chứ đừng nói là ôm trách nhiệm vào người mình.
Bị kéo đến bệnh viện tư nhất có mức phí cao nhất ở thành phố L, khóe miệng cô Trì đây hơi run rẩy.
Lúc đi vào chắc chỉ bị đau dạ dày thôi nhưng đến khi đi ra có khi lại đau cả thịt nữa.
Nàng mới từ một học sinh nghèo vượt khó trở thành dân trí thức nên khi thân thể hơi không thoải mái chỉ mua ít thuốc ở hiệu thuốc, không đến bệnh viện truyền nước bao giờ.
Đêm này...
Đại khái là thời điểm tiêu hoang tiền cuối cùng đã đến rồi.
Quan trọng nhất là, cô cũng không thể nói rằng cái bệnh viện này thu phí cao quá, chúng ta đổi bệnh viện khác đi.
Mất mặt cực kỳ!
Cảnh Nhuế hiển nhiên là bình tĩnh hơn so với Trì Gia nhiều.
Cô lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc, kéo Trì Gia đến thẳng lối đi VIP.
Toàn bộ quá trình đều được hưởng đãi ngộ cao cấp của khách quý.
Trì Gia được đưa đến khoa dạ dày để kiểm tra, sau đó liền mạch được đưa đến phòng VIP cao cấp luôn.
Hoàn cảnh ở đây còn dễ chịu hơn nhiều so với căn hộ nhỏ cô tốn tiền thuê.
Đúng là kiểm chứng được câu nói có tiền thì muốn làm gì được nấy mà.
Kết quả kiểm tra là viêm dạ dày cấp tính, không nghiêm trọng lắm, không liên quan gì đến đồ ăn buổi tối.
Nếu như muốn cố chấp làm cho nó liên quan thì chắc là do hương vị rất ngon, Trì Gia ăn nhiều.
Dạ dày vốn đã yếu ớt mà lại còn rượu chè, ăn uống quá độ.
Một đêm Trì Gia đi toilet tận mấy lần, cảm giác đau đớn mới dần biến mất.
Lúc này đây, một mình cô tựa vào giường bệnh, cựa quậy linh tinh một lúc, chán gần chết.
Tích tắc, thời gian trôi qua cực kỳ chậm.
Sau khi vào phòng bệnh, Trì Gia vẫn không thấy bóng dáng Cảnh Nhuế đâu.
Chắc là đi rồi đây.
Trì Gia nghĩ, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến cô, chẳng lẽ cô ấy còn phải ở lại trông mình truyền nước à? Đấy là chuyện không thể nào rồi.
Khi trong bình chỉ còn lại một chút, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Trì Gia trả lời.
Người gõ cửa là một y tá trẻ, trong tay cầm hai túi thuốc, nở nụ cười tươi.
Đuôi lông mày Trì Gia hơi nhếch, thầm căng thẳng, nghĩ chắc là đưa giấy tờ đòi tiền đến.
Hít một hơi thật sâu, Trì Gia khiến mình bình tĩnh trở lại, sợ rằng khi trông thấy con số kếch xù trên giấy thì tâm lý không đủ vững vàng để chịu đựng.
"Cô Trì, đây là đơn thuốc kê cho cô, có ghi rõ công dụng bên trong."
Không hổ là phòng bệnh VIP của bệnh viện quý tộc, thái độ của nhân viên y tế tốt miễn bàn, Trì Gia gọi giật cô y tá trẻ đang định đi lại: "Xin hỏi...!phải nộp viện phí ở đâu?"
"À, cô Cảnh đã trả tiền thay cô rồi."
"Cô Cảnh?"
Y tá trẻ tuổi cười, nói lại lần nữa: "Cô gái xinh đẹp đi cùng cô đến đây đã trả tiền rồi."
Trì Gia lúc này mới biết cô ấy họ Cảnh: "Cô ấy đâu rồi?"
"Thấy cô có vẻ không sao thì cô ấy đi rồi."
"Cảm ơn."
Đây là kiểu nói gì thế nhì? Trì Gia tựa đầu vào đầu giường nghĩ, nếu chuyện này đã không liên quan gì đến cô ấy thì tại sao cô ấy phải trả tiền thuốc men cho mình? Quan trọng nhất là trả tiền rồi mà lại không nói tiếng nào, không để lại phương thức liên lạc, thế thì trả tiền kiểu gì?
Trì Gia bực bội trong lòng, lúc này, một loạt tiếng bước chân khẽ vang lên: "Tiểu Gia, khá hơn chút nào chưa?"
Đứng trước cửa là một cô gái có mái tóc suôn dài, đen mượt, trang điểm nhạt, mày mắt xinh đẹp, tầm tuổi Trì Gia, gương mặt hơi phiếm hồng.
Trông có vẻ là đã vội vã đến đây.
Có người đến giúp đỡ mình, Trì Gia thoải mái hơn nhiều nhưng lại mạnh miệng nói: "Không phải mình đã bảo cậu đừng đến đây sao?"
"Sợ cậu chán nên tới chăm sóc cậu." Giản Dịch ngồi xuống cạnh giường.
Cô ấy quen biết Trì Gia hơn bốn năm rồi, sao lại không biết tính cách nàng thế nào chứ? Trì Gia thích ồn ào, thượng sợ nhất là phải ở một mình.
"Vẫn là cậu tốt với mình...!Cậu mới tan làm sao?"
"Ừm, mới vừa tan làm."
"Mình thấy họ vớ phải cậu dễ chịu, dễ nói chuyện cho nên cứ đẩy việc cực nhọc cho cậu." Trì Gia bắt đầu dùng giọng người lớn để giáo dục Giản Dịch: "Không phải mình nói cậu thế nào, nhưng đôi khi phải dữ dằn một chút, biết chưa?" Tính cách của Giản Dịch hoàn toàn tương phản với Trì Gia, nói chuyện luôn nhỏ nhẹ, dịu dàng, cười lên còn có cả hai lúm đồng tiền ngọt ngào: "Làm gì mà quá đến mức như cậu nói chứ..."
Trì Gia quen biết Giản Dịch khi hoạt động đoàn thể vào năm nhất đại học, đồng giới, đều là nhân vật cấp bậc nữ thần của đại học L.
Một người khoa thiết kế, một người khoa Trung văn.
Trì Gia ồn ảo, Giản Dịch văn nhã, hai người chơi chung lại hợp đến kỳ lạ, sau đó gần như không giấu nhau chuyện gì.
Sau khi tốt nghiệp, Trì Gia và Giản Dịch đều ở lại làm việc trong thành phố L, vừa hay giúp đỡ lẫn nhau.
"Còn đau không?"
"Không đau, bác sĩ nói không sao cả, mấy ngày này chú ý ăn uống chút là được."
"Mình đã nói với cậu nhiều lần rồi là phải ăn cơm cho đàng hoàng vào, thế mà cậu cứ lì lợm không nghe, thành ra bị bệnh bao tử.
Còn nữa, cậu không thể uống rượu hàng ngày được, quá có hại cho sức khỏe, thức đêm cũng không tốt luôn..."
Trì Gia bịt tai lại, bất đắc dĩ nhìn trần nhà.
Cô bạn thân này của nàng cái gì cũng tốt, nhưng còn trẻ