Mỗi lần nói về Giản Dịch trước mặt Vân Hân, Cảnh Nhuế cứ một câu lại một câu "người tình bé nhỏ".
"Đừng nói vớ vẩn, vẫn chưa đâu vào đâu hết mà."
"Mình thấy cô bạn đó cũng thích cậu lắm mà, Vân đại mỹ nhân như cậu đã chủ động xuất chiêu thế rồi, ai mà chịu cho nổi." Cảnh Nhuế và Vân Hân vừa nói vừa cười, Vân Hân bị mối tình trước làm tổn thương suốt mấy năm mới có thể thoát ra khỏi nỗi ám ảnh, cuối cùng bây giờ cũng có thể động lòng một lần nữa, đây là chuyện đáng vui đáng mừng.
"Cô ấy à, là cô gái ngốc nghếch, trước giờ đều không nghĩ tới phương diện đó." Vân Hân cảm thấy có chút bất lực, dù cho cô có thân mật với Giản Dịch bao nhiêu, cô cố tìm cách để ám chỉ ra sao đi chăng nữa, thì đối phương cũng không chịu thông suốt.
Cảnh Nhuế không nhịn được mà cảm thán, "Tôi thật sự phục mấy người dám trêu chọc gái thẳng như mấy cậu thật đấy."
Vân Hân chỉ cười chứ không nói gì.
Đôi khi thích, nào có chịu sự khống chế của bản thân đâu.
"Cậu cứ làm theo ý kiến của cậu đi, không cần đặc biệt giữ mặt mũi cho tôi đâu." Vân Hân biết Cảnh Nhuế có yêu cầu rất cao đối với thiết kế và nghệ thuật, cô rất lo lắng Trì Gia là nhà thiết kế mới kinh nghiệm còn non, không đảm nhiệm nổi.
"Đó là tất nhiên, cậu biết tôi trước nay chẳng cho ai mặt mũi bao giờ mà." Cảnh Nhuế lại cúi đầu nhìn tấm danh thiếp đang cầm trong tay.
Trên danh thiếp có in Logo màu đen: Thiết kế AS.
Cảm thấy quen lắm, như thể cô đã từng nghe qua ở đâu rồi vậy.
AS là công ty thiết kế nội thất top 1 top 2 trong nước, biết bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp phải mài dũa đến nhọn cả não mới có thể chen vào được, Trì Gia thấy mình thuộc vào dạng may mắn.
Nói đúng ra thì, trước khi gặp phải Cảnh Nhuế, Trì Gia cảm thấy cuộc đời mình rất thuận lợi.
Tuy rằng cô xuất thân từ gia đình ly dị, nhưng ba mẹ ly hôn trong hoà bình, cực kì êm dịu; từ cấp 1 đến cấp 2, cô chính là điển hình của học sinh dốt, cho đến lớp 12 bỗng nhiên đầu óc như sáng suốt hẳn ra, thi đại học còn phát huy vượt quá khả năng, điểm thi cao hơn bình thường tám mươi mấy điểm; sau này lại lên đại học, từng tham gia vài cuộc thi thiết kế, chẳng hiểu sao giành được giải nhất; đến năm tư khi mà các bạn học xung quanh đều bắt đầu sứt đầu mẻ trán vì công việc, thì cô lại được giáo sư trong trường đề cử, đưa thẳng vào AS làm.
Chỉ có một cái không được thuận lợi, có lẽ là phương diện tình cảm.
Mỗi cuộc tình đều là kết thúc một cách vô nghĩa.
Được cái là bây giờ Trì Gia cảm thấy, tình yêu ấy mà, không phải thứ thứ bắt buộc phải có trong cuộc sống, có cũng được mà không có cũng xong.
Ngày 25, cách cuối tháng ngày càng gần.
Theo thường lệ, những người đứng đầu sẽ AS triệu tập cuộc họp tổng kết hàng tháng.
Nào là biểu đồ đường cong, nào là biểu đồ đường gấp khúc, biểu đồ cột, biểu đồ hình tròn...
Các thể loại số liệu trước sau như một nhàm chán đến cùng cực.
Ninh Thiển ngồi vị trí gần sát phía trước nhất trên bàn họp, ngủ gà ngủ gật.
"Xin lỗi, khiến mọi người phải chờ lâu." Trước cửa phòng họp, một người phụ nữ mang đôi giày cao gót màu nâu nhạt, mặc bộ váy liền thân, bước chân nhanh nhẹn, giỏi giang thành thục.
Trong phút chốc trước mắt Ninh Thiển sáng bừng lên, vẻ buồn chán trên khuôn mặt trước đó, lộ ra một nụ cười.
Ôn Cận vuốt gọn lại tóc, cũng hoà nhã dịu dàng cười với nàng, "Bắt đầu đi."
Ninh Thiển mới chuyển công tác đến AS từ tháng trước, đảm nhiệm chức vụ giám đốc bộ phận thiết kế, có công ty khác trả một mức lương mê người hơn, nhưng Ninh Thiển đã từ chối.
Nàng chọn làm việc tại AS, là bởi vì người phỏng vấn vòng cuối của nàng, chính là Ôn Cận, là nữ thần mà nàng yêu thầm suốt ba năm.
Ôn Cận và Ninh Thiển là bạn học, đều tốt nghiệp từ khoa chính quy Đại học L.
Năm thứ tư đại học ấy, Ninh Thiển lấy hết dũng khí muốn tỏ tình với Ôn Cận, nhưng lại bị cô gái khác giành trước một bước.
Kết quả là, cô gái đó bị Ôn Cận từ chối đến mức thương tích đầy mình.
Từ đó trở đi, Ninh Thiển cũng hiểu rõ một điều, Ôn Cận với nàng không phải người cùng một thế giới, nàng chỉ đành giữ mối tình đơn phương thầm lặng trong lòng.
Sau đó Ninh Thiển đi du học nước ngoài, vốn đã nghĩ cũng nên đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương này rồi.
Chỉ là không ngờ rằng, sẽ gặp lại Ôn Cận vào tháng trước, vẫn chưa cam lòng dứt bỏ được nên ở lại công ty làm việc cho cô.
Tiếp tục dấn thân vào cuộc tình đơn phương như chiếc động không thấy đáy.
"...Giá trị sản lượng của bộ phận thiết kế tháng này cao hơn tháng trước 20%, không thể không kể đến công lao của giám đốc Ninh.
Giám đốc Ninh đứng lên phát biểu vài lời đi..." Ôn Cận nhìn về phía Ninh Thiển, rõ ràng Ninh Thiển cũng đang nhìn cô, nhưng lại chẳng tiếp một lời nào, Ôn Cận gượng gạo, "Ninh Thiển?"
"Ồ..." Ninh Thiển có chút mất tập trung.
Sau khi tan họp, Ninh Thiển chậm rề rề không ra khỏi phòng họp, tận cho đến khi chỉ còn lại hai người là nàng và Ôn Cận.
"Còn có việc gì sao?" Ôn Cận cười hỏi nàng.
Nụ cười ấy vẫn dễ chịu như ngày nào, vài năm không gặp, Ôn Cận xinh hơn hồi mới tốt nghiệp nhiều, khí chất đúng là cần thời gian lắng đọng.
"Tôi..." Năng lực nghiệp vụ của Ninh Thiển thì không cần bàn, bàn chuyện làm ăn với khách hàng cực kì thông minh lanh lợi, nhưng hễ đứng trước mặt Ôn Cận, là nàng có thể cứ nói lắp mãi không thôi.
"Hử?"
"Tối nay tôi mời cậu ăn cơm." Ôn Cận do dự, "Tối nay?"
"Ừ." Ninh Thiển đùa rằng, "Tổng giám đốc Ôn, tuy tôi thích phụ nữ, nhưng cậu cũng không cần phải giữ khoảng cách với tôi thế chứ? Tốt xấu gì cũng là bạn học cũ cùng trường."
Ninh Thiển là Les, hồi đó sinh viên cả khoa đều biết.
Ôn Cận hơi suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, "Tôi mời cậu, cậu có thể đến AS giúp đỡ tôi, thật lòng tôi rất biết ơn."
"Cứ vậy đi nhé, tối nay không gặp không về."
"Ừ."
AS được xây dựng tại khu thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố L, phòng làm việc của các sếp thì cứ phải gọi là xa hoa.
Vì cuộc hẹn vào buổi tối, Ninh Thiển ở trong phòng làm việc đặc biệt dặm lại phấn.
Thư kí gõ cửa, "Giám đốc Ninh, cô Cảnh đến rồi."
Khi Cảnh Nhuế bước