16: 32, thành phố Y, xảy ra động đất cấp 7.
Lúc này lại cố tình ở thời điểm mấu chốt mà không liên hệ được với Cảnh Nhuế, sao Trì Gia có thể không suy nghĩ nhiều cho được? Vào giây phút nhìn thấy tin tức kia, nàng hãi hùng khiếp vía, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhưng thoáng bình tĩnh lại mà nghĩ, Trì Gia lại cảm thấy không có khả năng, Cảnh Nhuế nhất định đã đã trở về, tối hôm qua, khi Cảnh Nhuế gọi điện thoại đến cho nàng còn nói, tối nay lúc tan làm sẽ đến đón nàng cùng đi ăn cơm.
Nhưng mà, đã tan làm lâu như thế rồi, Cảnh Nhuế chị ấy đâu rồi?
Khi Trì Gia mất hồn mất vía đứng dậy từ trên ghế dựa, cánh tay vừa lúc quét phải ly thủy tinh trên bàn làm việc, nước chảy đầy đất, tình trạng đúng là be bét.
Hành lang bên ngoài văn phòng, tiếng giày cao gót nhẹ gõ mặt đất, phát ra tiếng vang làm lòng người bất ổn, Trì Gia đang đi đi lại lại, đưa điện thoại di động lên áp sát vào bên tai, tiếp tục gọi điện thoại Cảnh Nhuế.
Nhất định là do mình suy nghĩ nhiều, Trì Gia mặc niệm trong lòng, nói đi nói lại cho bản thân nghe.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”
“Số máy quý khách vừa gọi...”
Dù có nhấn hỏng phím gọi, thì vẫn luôn là những lời này.
Trì Gia cúi đầu nhìn chằm chằm vào di động, tại giao diện trò chuyện với Cảnh Nhuế, lúc giữa trưa Cảnh Nhuế còn gửi tin nhắn cho nàng:
—— buổi chiều là làm xong rồi
—— khoảng bốn giờ hơn về thành phố L, tôi đến đón cô tan làm
Bốn giờ hơn đã về rồi, sao còn không gọi điện cho mình? Cảnh Nhuế, có phải chị cố ý hay không?
Lúc này Trì Gia thật sự rất loạn, nàng dựa vào trên tường nhìn về phía một đầu của dãy hành lang dài kia, rất hy vọng hồ ly tinh đột nhiên sẽ xuất hiện ở trước mắt mình, nói rằng đây chỉ là đang đùa thôi, chỉ là muốn làm mình bất ngờ.
Đầu hành lang dài bên kia trống rỗng, không có người.
Trì Gia cúi đầu, giống như phát điên mà nhắn tin cho Cảnh Nhuế, nhắn từng dòng từng dòng:
—— chị đâu rồi?
—— bây giờ đang ở đâu?
—— đã trở lại chưa?
—— tôi chờ chị ở công ty.
—— thấy được thì trả lời điện thoại của tôi
—— Cảnh Nhuế, chị có phải đang chơi tôi hay không
—— tôi giận rồi đó
...
Gửi nhiều tin nhắn đi cũng vô dụng, như đá chìm đáy biển, Trì Gia bình tĩnh một lúc, lần thứ hai cầm điện thoại lên, bấm gọi đi.
“Giám đốc Ninh.”
“Tiểu Gia, làm sao vậy?”
Trì Gia nắm vạt áo, tự cho là vẫn còn bình tĩnh, mà vừa mở miệng lại là lòng nóng như lửa đốt: “Cô có biết Cảnh Nhuế ở đâu không?”
“Mấy ngày nay cậu ấy đi nơi khác công tác, khả năng vẫn còn chưa trở về.” Ninh Thiển không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đối với hành trình của Cảnh Nhuế cũng không rõ ràng bằng Trì Gia.
“Chị ấy bảo chiều nay là về rồi, mà đến bây giờ vẫn chưa có tin gì.
Điện thoại thì không gọi được, tin nhắn thì không thấy trả lời.”
“Cô đừng gấp.” Ninh Thiển nghe được giọng điệu của Trì Gia không đúng, nhỏ giọng trấn an: “Có lẽ là kế hoạch của cậu ấy lâm thời có thay đổi, đang bận làm việc, tôi giúp cô liên hệ với cậu ấy, cô chờ một chút.”
“Không có khả năng chị ấy lại không liên hệ với tôi...” Ninh Thiển nói như vậy, Trì Gia càng nghĩ càng lo lắng, nhỡ đâu Cảnh Nhuế còn ở lại thành phố Y thì sao? “Chị ấy ở thành phố Y, tôi không biết bây giờ chị ấy đã trở về hay chưa, làm sao bây giờ...” Nhắc tới thành phố Y, Ninh Thiển cũng có cảm giác có chuyện xấu, tin tức về vụ động đất vào buổi chiều ở thành phố Y đã chiếm các tít trên các đầu báo trong nước: “Cái gì, cô nói cậu ấy ở thành phố Y?!”
“Ừm,” Trì Gia chưa từng lo lắng đến như thế, tâm loạn như ma: “Từ 5 giờ chiều đến giờ, tôi không thể liên hệ được với chị ấy, làm sao bây giờ...”
Trì Gia nôn nóng, hỏi liên tiếp hai lần“Làm sao bây giờ”.
Dù sao Ninh Thiển cũng nhiều kinh nghiệm sống hơn so với Trì Gia, làm việc cũng bình tĩnh hơn so với Trì Gia: “Tiểu Gia, cô đừng vội, giờ gấp cũng không làm được gì.
Tôi sẽ đi nghĩ cách tìm người liên hệ, một khi có tin tức sẽ gọi điện thoại cho cô, được không? Chúng ta giữ liên lạc.”
“Cảm ơn giám đốc Ninh.”
“Sẽ không có việc gì, cô đừng suy nghĩ miên man tự mình dọa mình.”
Trì Gia thở phào, thoáng ổn định cảm xúc: “Ừm, một khi tôi có tin tức cũng sẽ liên hệ với cô.”
“Không có việc gì, đừng quá lo lắng.”
Màn đêm buông xuống, trời đã tối rồi.
Trì Gia đứng trước cửa kính lớn, trái tim vẫn không an tâm hốt hoảng, một phút phải xem di động ít nhất vài lần, nhìn xem Cảnh Nhuế có liên hệ với mình hay không.
Vẫn là không có kết quả.
Buổi tối 8 giờ rưỡi, Trì Gia mới vừa về đến nhà, nhớ tới Vân Hân có