“Vậy chẳng phải chúng ta lại miệt mài quá độ sao...”
Cảnh Nhuế nhìn chằm chằm Trì Gia, qua hai giây, khóe miệng không nhịn được nhếch lên bắt đầu cười: “Ha ha ha…”
Ở chung càng lâu, Cảnh Nhuế lại càng cảm thấy Trì tiểu thư là một kẻ dở hơi, cô vươn tay xoa xoa gáy Trì Gia: “Chỗ này của em còn có thể nghĩ chuyện khác không?”
Trì Gia ghé sát vào mặt Cảnh Nhuế, nhỏ giọng nói: “Trước kia em thật sự rất thuần khiết.”
Nàng trước kia thật sự rất thuần khiết nhưng từ khi gặp gỡ Cảnh Nhuế, về sau nàng đã bị ‘dạy dỗ’ đến mức trong đầu thường xuyên nghĩ đến những hình ảnh kích thích.
“Đúng không?” Cảnh Nhuế cười đến run rẩy thân mình.
Trì Gia rất thích nhìn Cảnh Nhuế cười, nhất là khi cô cười ở trước mặt mình, nàng vẫn cảm thấy khi ở trước mặt người khác, Cảnh Nhuế khó có lúc cười vui vẻ đến như vậy.
Đây cũng coi như là một loại cảm giác thỏa mãn của nàng.
“Ý của em là…” Cảnh Nhuế ôm lấy Trì Gia, giọng nói trầm thấp quyến rũ: “Là chị làm cho em không thuần khiết sao?”
“Đúng.” Trì Gia thẳng thắn nói.
“Làm sao lại không thuần khiết?” Cảnh Nhuế thấp giọng cười nói, tay đã bò lên eo Trì Gia.
“… Ôi… Chị nói thì cứ nói chứ đừng động tay thế…” Trì Gia bị Cảnh Nhuế ôm vào trong ngực, nàng cong thân mình cười khanh khách: “Chị phiền muốn chết… Ngứa… A…”
Trì Gia chân đá tay đấm, Cảnh Nhuế suýt ôm không được nàng, thấy bộ dạng này của Trì Gia, cô vẫn nhịn không được muốn bắt nạt, cô đơn giản hôn lên môi đối phương, quả nhiên người trong lòng ngực chợt nghe lời hơn không ít.
Âm thanh vui đùa ầm ĩ trên giường thoáng chốc an tĩnh trở lại.
“Chị thích làm… chuyện không ‘thuần khiết’ với em.” Cảnh Nhuế đè lên người Trì Gia, hôn lên trán nàng: “Phải làm sao bây giờ?”
Cả thân thể nằm ở trên giường, trước mắt lại có sắc đẹp thêm giọng nói quyến rũ hấp dẫn, Trì Gia quả nhiên không chống đỡ nổi nữa, nàng kìm lòng không được ôm lấy Cảnh Nhuế, dâng môi ngọt lên, chủ động hôn lên môi đối phương.
Mỗi lần Trì Gia chủ động, Cảnh Nhuế tự nhiên muốn đáp trả gấp đôi, đối diện nhìn nhau trong giây lát, hai người vô cùng ăn ý mà nhắm mắt lại hôn đối phương.
Khi hôn sâu, hai người triền miên, dục vọng lại càng được miêu tả sinh động, tay cũng không quy củ bắt đầu di chuyển.
“Em có muốn không?” Cảnh Nhuế vuốt ve khuôn mặt ửng đỏ của Trì Gia, bàn tay phủ trên người nàng chậm rãi di chuyển, cô có thể cảm nhận được mỗi chỗ bàn tay cô di chuyển, da thịt nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay đều nóng lên.
Lời nói này thật là… Nàng đương nhiên là muốn.
Mới hai buổi tối không gặp nhau, Trì Gia đã nhớ không chịu nổi, hiện tại lúc này, nàng hận không thể mỗi đêm đều có thể dính vào hồ ly tinh ở cùng một chỗ.
Trong chăn, Trì Gia vội giữ chặt tay Cảnh Nhuế, sợ nếu cứ tiếp tục đi xuống thì mình lại không nhịn nổi nữa.
"Làm sao thế?"
Mặt Trì Gia nóng bừng đỏ ửng: “Nếu chị cảm thấy không thoải mái thì nên đi ngủ sớm một chút.”
Mặc kệ là lúc nào, Trì Gia cũng đều có thể nói ra những lời phá phong cảnh, cũng may Cảnh Nhuế vẫn có bản lĩnh lớn có thể kéo lại không khí ban đầu, cô hôn lên môi Trì Gia vỗ về nàng: “Bây giờ mà đi ngủ, chị lại càng không thoải mái…”
Trì Gia lập tức nghe hiểu ý tứ của Cảnh Nhuế, nàng ngượng ngùng hai giây, sau đó dán sát người Cảnh Nhuế, làm theo những động tác mà cô vừa mới làm.
“Đều…”
Chút ngượng ngùng bị cảm giác nóng bỏng thoáng chốc thổi sạch, nàng hôn Cảnh Nhuế, nhỏ giọng thở hổn hển nói: “Chị cũng không giống…”
Cảnh Nhuế hôn vành tai Trì Gia: “Nhớ em muốn em.”
Mỗi từ mỗi chữ đều như đang kích thích cảm xúc, nhưng Trì Gia lại rất thích cảm xúc này, tâm can nàng ngứa ngáy không chịu được vội lấp kín miệng Cảnh Nhuế, dây dưa không dứt.
Một đêm ôn nhu.
Cảnh Nhuế hôn lên cần cổ trắng nõn thon dài của Trì Gia, cánh môi dịu dang mơn trớn từng tấc da thịt nhẵn nhụi bóng loãng, khiến tim Trì Gia đập càng lúc càng nhanh.
"Bảo bối, nghe lời…"
Trì Gia nỉ non: “Đừng mà…”
Giống như mưa xuân rả rích, ẩm ướt mà ấm áp.
Cảnh Nhuế nằm trên người Trì Gia, môi ghé bên tai nàng nói nhỏ: “Nhưng lời này rõ ràng là rất muốn…”
Sau đó Cảnh Nhuế khẽ cười một tiếng, hơi thở nóng rực chui vào lỗ tai Trì Gia khiến suýt không chịu được mà rơi vào tay giặc.
“Chị nhanh lên…” Trì Gia lẩm bẩm, giọng nói mềm nhũn giống như đang làm nũng.
Cảnh Nhuế lại cố tình không thỏa mãn nàng, cố ý đùa giỡn.
"Cảnh Nhuế!" Trì Gia nổi giận.
"Gọi vợ đi, chị sẽ cho em…”
Trì Gia nắm chặt chăn nệm, tính toán ‘thà chết chứ không chịu khuất phục’.
Nhưng không qua bao lâu…
Một thanh âm nũng nịu mềm nhũn như bông truyền ra: “Ừm, vợ ơi…”
Dù sau Trì Gia cũng đã từng đánh rơi tiết tháo không biết bao nhiêu lần trước mặt Cảnh Nhuế rồi.
Hai người làm đến mệt mỏi.
Sau khi cảm xúc mãnh liệt rút dần đi, Trì Gia ôm Cảnh Nhuế, ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô mà đi vào giấc ngủ say sưa.
Trì Gia vẫn còn quá xem nhẹ sức chiến đấu của hai người, như này là còn chưa có ở cùng nhau đã có khuynh hướng miệt mài quá độ rồi.
Buổi sáng dậy rửa mặt, Trì Gia đứng trước gương ngáp liên tục, nàng đột nhiên hiểu thấu hơn câu nói ‘Người trẻ tuổi cần phải học cách tiết chế’.
Bạn gái có tính – dục rất mạnh là loại trải nghiệm như thế nào? Trì tiểu thư cảm thấy ở vấn đề này mình rất có quyền trả lời.
Ngày hôm sau, Cảnh Nhuế lái xe chở Trì Gia đến công ty, vừa dừng trước cửa công ty, may mắn vẫn kịp giờ không đến muộn, mới giúp cho Trì tiểu thư tránh được một trận mắng mưa rền gió dữ.
Trước khi xuống xe, Cảnh Nhuế vẫn như trước nâng mặt Trì Gia, hôn lên môi nàng, nói: “Buổi tối tan làm, chị tới đón em về nhà.”
Nghe hai chữ ‘về nhà’, trong lòng Trì Gia không hiểu sao bỗng cảm thấy ấm áp, nàng cũng quay lại hôn lên môi Cảnh Nhuế hai cái: “Ừ, em đi làm đây.”
Mặt trời mọc mặt trời lặn, màn đêm buông xuống.
Một ngày qua đi.
“Chị Tiểu Gia, chúng ta cùng nhau ngồi tàu điện ngầm không?”
“Không được, chị còn chờ người đón.” Trì Gia cười cười, tiếp tục dựng bản thảo thiết kế, cũng đã sắp tám giờ rồi, lúc này bụng nàng cũng đã kêu réo vì đói.
Kết quả, đợi hơn nửa ngày, Trì Gia chỉ chờ được một tin nhắn của Cảnh Nhuế: Chị có việc gấp, em tự mình trở về nhé.
Trì Gia bĩu môi nhìn chằm chằm màn hình một lúc, chuẩn xác mà nói, đây không phải lần đầu tiên Cảnh Nhuế cho nàng leo cây.
Từ khi hai người bọn họ xác định quan hệ tới nay, bọn họ còn chưa có một lần chính thức hẹn hò đâu.
Cũng không có cách nào khác, tổng giám đốc Cảnh rất bận rộn, nàng hiểu.
Tám giờ, Trì Gia một mình rời công ty.
Gió đêm lạnh thổi qua, nhiệt độ bên ngoài trời vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa, Trì Gia đứng ở cửa công ty, nhìn trái nhìn phải, do dự một lúc, sau đó vẫn đi đến trạm tầu điện ngầm quen thuộc.
Mười giờ mười phút.
Cảnh Nhuế vừa rời tiệc xã giao.
Lúc trở về nhà, cô đứng ở trước cửa xoa bóp đầu hơn nửa ngày mới ấn chuông cửa, không có người đến mở cửa, cô đành phải tự