Trì Gia rả rích như mưa hôn từng chút một lên hai bên má Cảnh Nhuế rồi chảy dài đến cổ, áo sơ mi đơn sắc chạy xuống mặt đất.
Da thịt cô trắng như tuyết, bộ ngực phập phồng.
Một màn trước mắt khiến tâm Trì Gia lâng lâng bay cao, nàng nôn nóng cúi đầu hôn, hôn đến vô cùng nghiêm túc.
Tay Cảnh Nhuế đỡ lấy gáy Trì Gia, nhẹ nhàng xoa, tùy ý để nàng vùi đầu vào trêu chọc trên bộ ngực mình, mắt hơi mở hé đầy hưởng thụ.
Từ trước đến nay co đều không thể chống đỡ được mỗi khi Trì Gia chủ động chạm vào mình như thế này.
Bên cửa sổ, gió đêm mát lạnh nhẹ nhàng thổi qua nhưng không thổi hết được lửa nóng của hai người lúc này.
“Em gấp cái gì…” Cảnh Nhuế nâng mặt Trì Gia lên chậm rãi hôn, khi hai đôi môi chạm vào nhau đều mang khát vọng cuốn lấy nhau.
Trì Gia bị cô trêu chọc, tâm ngứa ngáy đến khó nhịn được.
Trằn trọc một hồi lâu.
Cảnh Nhuế giẫm lên váy dài bị cởi ra chảy xuống mặt đất, đặt Trì Gia trên tường, trêu chọc nàng: “Đêm nay chị sẽ cho em xem chị giày vò em như thế nào.
”
Cảm giác một khi đã tới không thể quay đầu.
“Em muốn ở trên…” Trì Gia ôm lấy cổ Cảnh Nhuế, nàng bị hôn đến không thể nổi, lúc này vẫn còn sĩ diện muốn chết, cố gắng đứt quãng nói chuyện.
“Ăn bánh ngọt trước.
” Nói xong, Cảnh Nhuế lấy một ly pha lê, môi son nhấp một ngụm, chậm rãi đút cho Trì Gia.
Thoáng chốc, hương vị của rượu xông khắp khoang miệng.
“Còn muốn uống không?” Cảnh Nhuế nhẹ nhàng xoa cánh môi dưới của Trì Gia, bởi vì hôn quá lâu nên lúc này hồng nhuận no đủ, ướt át hơn so với bình thường.
Trì Gia thừa nhận tính cách mình không hăng hái tranh giành, kể cả khi ở trên giường, nhưng mỗi khi Cảnh Nhuế ngoắc ngoắc ngón tay, linh hồn nhỏ bé của nàng đều bị câu đi mất.
“Ừm.
” Trì Gia được Cảnh Nhuế đút một ngụm rượu thì chủ động hé môi tiếp nhận, Cảnh Nhuế đút cho nàng bao nhiêu, nàng uống bấy nhiêu,
Sự thật chứng minh, uống rượu với lượng vừa phải đúng là có trợ giúp cho viêc… ve vãn nhau.
Mặc kệ Cảnh Nhuế hôn bao lâu, Trì Gia cũng không chán, dưới sự kích thích của cồn, cảm xúc của nàng càng nhanh chóng bay lên.
Kem bơ ngọt ngào, mát lạnh cọ trên thân thể, Trì Gia đỏ từ mặt đến cổ: “Cảnh Nhuế… Chị không biết xấu hổ…”
“Chị sẽ ăn từng miếng từng miếng một,” Cảnh Nhuế ghé đến bên tai Trì Gia, cười khẽ, giọng nói gợi cảm câu người: “Chị sẽ ăn sạch em.
”
Trì Gia quay đầu, rốt cuộc không nói nên lời, kể cả lúc này nàng cảm thấy thẹn thùng nhưng thực sự nàng cũng không muốn Cảnh Nhuế dừng lại.
Cuối cùng, Trì tiểu thử chỉ có thể yếu ớt rên rỉ tự như một con cừu non mặc người giày vò.
Qua đêm nay, mỗi lần Trì Gia nhìn bánh ngọt kem bơ, đã không thể nhìn thẳng được nữa.
Cảnh Nhuế cười cười, yêu thảm dáng vẻ động tình của Trì Gia, rõ ràng sung sướng như lũ quét tràn đến nhưng nàng lại nhíu mày, cắn môi, dùng hết sức cố nén lại.
Chẳng qua giãy dụa cố kìm nén cũng không có tác dụng.
“Bảo bối, kêu cho chị nghe.
”
Trì Gia cắn răng nghẹn: “Ừm…”
“Ngoan, em kêu thành tiếng đi.
” Cảnh Nhuế hôn lên môi nàng, dùng lưỡi dễ dàng cạy mở khớp hàm nàng.
Cả người được thả lỏng, Trì Gia cái gì cũng không muốn để ý nữa, không ngừng thở dốc, nàng cắn lên vai Cảnh Nhuế: “Chị chậm lại một chút…”
Đêm khuya, một trận chiến lâu dài khẳng định sẽ không dễ dàng kết thúc.
Hai thân thể quấn quýt, tham luyến nhiệt độ của nhau, vành tai, tóc mai đan xen vào nhau.
Trì Gia đặt Cảnh Nhuế nằm trên chăn nệm mềm mại, ánh đèn soi sáng không gian trong phòng, nàng tinh tế ngắm nhìn Cảnh Nhuế, tâm động không thôi.
Dịu dàng, cường thế luân phiên nhau.
“Bảo bối…” Cảnh Nhuế mặt đối mặt với Trì Gia, cả gian phòng quanh quẩn âm thanh vui sướng.
Mới đầu, Trì Gia nghe cô gọi như vậy đều cảm thấy hơi thẹn thùng, nhưng về sau dần dần mở lòng tiếp nhận cô, có đôi khi ngày hôm sau hai người rời giường, giọng nói đều khàn khàn.
Ngày mai là ngày nghỉ, đêm nay Trì Gia hoàn toàn cho phép dung túng bản thân, nàng biến đổi nhiều cách hung hăng ‘bắt nạt’ hồ ly tinh, đến khi nào sức lực chưa cạn kiệt nàng sẽ không bỏ qua.
“Từ lúc nào em…” Đôi mắt Cảnh Nhuế mê ly nhìn Trì Gia, cổ họng uyển chuyển đứt quãng nói không nên lời: “… học được những cái này?”
“Không khiêm tốn hiếu học một chút, sau này làm sao có thể thỏa mãn được chị chứ?” Trên thực tế, Trì tiểu thư vẫn luôn bất mãn việc mình phải vặn vẹo eo làm thụ, cho nên mới khiêm tốn học hỏi như thế.
“Chị còn lo lắng không cho em ăn no được… Giống như một con cún con đòi ăn…”
“Còn không phải bởi vì chị sao.
” Trì Gia nén giận nói, trước kia nàng thực sự cảm thấy mình cũng không có nhu cầu gì, kết quả khi gặp phải Cảnh Nhuế, giống như… mở cảnh cửa một thế giới mới.
“Vậy về sau chúng ta lại luyện tập nhiều hơn.
”
Trì Gia oán thầm, bọn họ luyện tập như vậy còn chưa đủ sao? Lại luyện tập nhiều hơn nữa thì đúng là miệt mài quá độ.
Sau đó, Cảnh Nhuế ôm sát thân mình Trì Gia, nhắm mắt lung tung hôn lên cổ nàng, tâm trí đắm chìm trong giờ khắc này không thể kiềm hãm được.
Hai người đơn giản tắm rửa sạch sẽ, sau đó Cảnh Nhuế ôm Trì Gia nằm ở trên giường, ra sức một đêm rốt cuộc bây giờ mới có thể đi ngủ.
Trên làn da trắng sứ của hai người đã in đầy dấu hôn, Trì Gia mềm mại vùi ở trong lòng ngực Cảnh Nhuế, nhịp tim cả đêm không ngừng loạn nhịp cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nói tới điều mà nàng hưởng thụ nhất cũng không phải một khắc kia được đưa lên đến đỉnh, Trì Gia cảm thấy đó chính là giây phút sau khi cả hai đã phóng túng, lúc này chỉ tham luyến mà ôm nhau, trong đôi mắt của Cảnh Nhuế, chỉ có nàng.
Có lẽ giữa hai người bọn họ đã từng khuyết thiếu rất nhiều ánh mắt dịu dàng như thế cho nên Trì Gia đặc biệt lưu luyến cảm giác như vậy.
Sau mỗi lần vắt kiệt sức lực, nàng đều ôm vuốt ve khuôn mặt Cảnh Nhuế, ngây ngốc ngắm nhìn cô thật lâu, Cảnh Nhuế hỏi nàng làm sao vậy, nàng đều miễn cưỡng nhõng nhẽo làm nũng, sau đó chờ hồ ly tinh đến dỗ dành.
Hai người bọn họ đều giống như hồ ly tinh.
Được làm nũng người mình thích thật sự rất hạnh phúc, ngay cả Cảnh đại tiểu thư bình thường