Ánh nắng chiếu cao, cả văn phòng như được thắp sáng, có chút chói mắt.
Vẻ mặt được trang điểm tinh xảo cũng không che đậy được nét tiều tụy, Ôn Cận cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương, choáng váng đầu óc, là di chứng khi đêm qua uống say.
Điện thoại nội tuyến của công ty vang lên.
Ôn Cận mệt mỏi mà nghe máy, truyền đến một âm thanh bí ẩn, "Ôn tổng, tổng giám Ninh muốn gặp ngài".
Nhất thời yên lặng, Ôn Cận đáp, "Ân"
Nửa phút sau, Ninh Thiển gõ cửa tiến vào văn phòng.
"Sao hôm nay cậu không nghỉ ngơi cho khỏe?" Ninh Thiển nhìn vành mắt đen mờ nhạt của Ôn Cận, đau lòng vô cùng, ngay cả đối phó với những lời chào hỏi khách sáo nơi làm việc, đều quên nói.
Ôn Cận cười, "Không có việc gì."
Nàng nói được nhiều nhất chính là không có việc gì, giống như tối qua, nhưng Ninh Thiển không hề cho rằng nàng "không có việc gì", Ôn Cận luôn rất thành thục ổn trọng, sao có thể ở quán bar mua rượu?
Lúc Ninh Thiển đuổi đến nơi, nên nói, đó là lần đầu tiên cô thấy Ôn Cận chật vật như vậy, vành mắt cũng có chút phiếm hồng, cứ như bị người khác khi dễ.
Ninh Thiển hỏi nàng làm sao vậy, nàng ngoại trừ một câu " Không có việc gì", cái khác không hề đề cập tới.
"Cậu là cậy mạnh".
Đêm qua, lúc Ninh Thiển nhìn nàng một mình uống rượu, thật sự rất muốn chạy đến ôm an ủi nàng, nhưng Ôn Cận chỉ là uống rượu, một câu cũng không chịu nói với cô.
Ninh Thiển vẫn là không nhịn được quan tâm, " Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Không thể nói với tôi được sao?"
"Tổng giám Ninh, bây giờ là thời gian làm việc."
"Ôn Cận......" phần sau câu đó "tôi rất lo lắng cho cậu", Ninh Thiển cũng không nói ra khỏi miệng.
Ở trước mặt Ôn Cận, Ninh Thiển luôn cẩn thận từng li từng tí, rất sợ câu nói đó của bản thân không đúng hoặc là hành động đó không thích hợp, sẽ khiến Ôn Cận trốn tránh cô, chống đối cô.
"Đêm qua là tôi mạo muội rồi, cảm ơn cậu." Ôn Cận giọng điệu thong thả.
Ôn Cận nói cảm ơn với cô, nhưng Ninh Thiển cho rằng thực ra mình cái gì cũng chưa làm.
"Sau này cậu...!nếu như muốn uống rượu, có thể trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, lúc nào cũng được." Ninh Thiển giả vờ cười như không có việc gì, rõ ràng mang theo tình cảm như thế, nhưng chỉ có thể giả vờ là bạn bè bình thường, " Đừng uống một mình".
"Cảm ơn."
Ninh Thiển ghét nhất là Ôn Cận nói cảm ơn với cô, quan hệ khó lắm mới có thể thân mật hơn một chút, lại bị một câu "cảm ơn" kéo xa.
Cảnh Nhuế nói cô đang cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng của Ôn Cận, Ninh Thiển cảm thấy bản thân hiện tại ngay cả lốp dự bị cũng không phải, nếu như Ôn Cận thật sự xem cô như lốp dự phòng, đoán chừng cô có thể vui mừng một trận.
Cô biết rõ cùng Ôn Cận sẽ không có kết quả, nhưng trước sau không thể buông bỏ được đối phương.
Cứ như vậy đi thích một người thật sự rất mệt.
Thế nhưng mỗi khi Ôn Cận cười với cô, hoặc là làm ra một chút hành động thân mật.
Ninh Thiển lại không kiềm chế được.
Cô và Ôn Cận xa nhau, gặp lại nhau, còn tốt hơn so với việc vừa bỏ thuốc lá lại hút lại, chỉ càng thêm - nghiện.
Có lúc Ninh Thiển cũng muốn, bởi vì người phụ nữ này, bản thân có thể phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại rồi............
Tan ca, Trì Gia lại đi đến số 9.
Đã nhớ không rõ đây lần thứ mấy trong tháng bước vào nhà hàng này, Trì Gia liền mang theo vẻ mặt không cảm xúc.
Nhân viên phục vụ của Cửu Hào cũng bắt đầu thấy Trì Gia quen mắt, "Trì tiểu thư, cô lại đến tìm bà chủ của chúng tôi à, tôi đưa cô đi."
Cảnh Nhuế nói không cần vội thi công cải trang lại tiệm cà phê, vẫn còn nhiều thời gian, còn phải bàn bạc về chi tiết của phương án thiết kế, Trì Gia biết rõ nó có ý nghĩa gì, có nghĩa là nàng vẫn còn phải chịu sự tra tấn vô tận của hồ ly tinh.
Hai người sóng vai ngồi trên sô pha, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
"Chỗ này sửa một chút."
"Chỗ này là dựa theo yêu cầu của cô sửa không phải sao?!"
"Tôi cảm thấy...!" Cảnh Nhuế lười biếng liếc Trì Gia, " Vẫn là cảm giác lúc bắt đầu tốt hơn. "Được........!tôi sửa." Trì Gia cố nén tức giận.
Đợi Trì Gia ngoan ngoãn sửa, Cảnh Nhuế buộc lại tóc, giữ lấy đầu nói với Trì Gia, " Hình như có chút đột ngột, phiền cô."
Cơn giận dữ của Trì Gia đã thành công lên tới đỉnh điểm, " Cảnh Nhuế, cô là cố ý đúng không! Tôi trêu đùa cô chọc giận cô sao! Để cô chơi đùa tôi như thế!"
Tối qua thực sự là đã trêu trọc rồi, chỉ là bị Trì Gia quên sạch sẽ rồi thôi.
"Hồ ly tinh, hồ ly tinh thích câu dẫn nam nhân của người khác." Cảnh Nhuế rẽ chủ đề,từ từ nói, những lời này cô đặc biệt nhớ rất rõ, cô trước giờ đã nghe quen lời nói suông nịnh nọt, không có người dám nói cô như vậy.
Cảnh Nhuế chất vấn Trì Gia, " Cô bình thường chính là mắng tôi như vậy?"
"......" Trì Gia chột dạ, chẳng lẽ đêm qua uống nhiều rượu nên nói những lời không nên nói? Chẳng trách hồ ly tinh hôm nay cứ nhằm vào cô.
Trì Gia đánh chết không nhận, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, " Tôi......không có."
"Tiếp tục sửa, nếu như sửa không tốt, cứ làm lại đi."
"Làm lại?" Trì Gia lúc này khẳng định, cô đêm qua nhất định đã nói lời không nên nói.
Mệt mỏi.
Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình vài giây, sau đó khép bút ký lại, " Cảnh tiển thư, nếu như ngài đối với tôi không hài lòng, vậy thì đổi thiết kế sư đi, tôi không muốn làm chậm trễ thời gian của ngài."
Trì Gia nói vừa uất ức lại xót xa, hành nghề hơn một năm, đây là lần đầu tiên cô chủ động bỏ khách hàng.
Thu hồi quyển bút ký và tư liệu, Trì Gia đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, lúc cô nói những lời đó, đã chuẩn bị tốt cho thất bại của đơn hàng này.
Một số loại tiền bản thân đã được định sẵn là tránh không được.
"Trì Gia, cô đứng lại." Cảnh Nhuế cũng đứng lên, gọi nàng lại.
"Cô rốt cuộc muốn như thế nào." Trì Gia cau chặt mày.
"Lúc bắt đầu tôi đã nói rồi, yêu cầu của tôi rất cao." Cảnh Nhuế dừng một chút, tiếp tục nói, "Tôi đối với cô không có không hài lòng, nhưng tôi cảm thấy cô có thể làm tốt hơn.
Đối với cô mà nói, đây là một cơ hội rất tốt, cô quyết định muốn từ bỏ sao?"
Danh sách này dự đoán sẽ làm đến mấy trăm vạn, Trì Gia cho dù tiếp mấy chục đơn hàng, trích phần trăm có thể còn không nhiều bằng lần này.
Cân nhắc lợi ích, Trì Gia trầm mặc một hồi, khẽ cắn môi lại đem túi vứt trên bàn, mở quyển bút ký, tiếp tục." Tôi sửa, sửa đến khi cô vừa lòng mới thôi, được rồi chứ?"
Tính khí bướng bỉnh này, Cảnh Nhuế cười cười, nhìn thời gian, đi xuống lầu.
Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai mắt mờ nhòa.
Đêm qua uống rượu xong về đến nhà đã là nữa đêm, vì thưởng chuyên cần của tháng này, ngay cả xin nghỉ nữa ngày cũng không nỡ xin, sau khi tan ca lại còn đến chỗ Cảnh Nhuế tăng ca sửa bản thảo.
Lúc Cảnh Nhuế trở lại lầu, Trì Gia đúng lúc đang ở trên sô pha, nghiêng đầu ngủ say.
Đôi chân dài của của Trì Gia cọ xát vào nhau, co lại thành một đoàn, nàng rất gầy, thậm chí còn hơn thế khi nằm trong góc của ghế sô pha, nhìn dáng vẻ, rất mệt mỏi.
Cảnh Nhuế chỉnh độ ấm điều hòa lên cao một chút, cô ngồi xuống bên cạnh Trì Gia, đẩy đẩy khủy tay của đối phương.
Chỉ cần có động tĩnh, Trì Gia liền tỉnh dậy, đêm qua thật sự là ngủ không đủ giấc.
"Tôi để cô sửa kế hoạch, cô đang làm gì?"
Đầu nặng nề choáng váng, ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Trì Gia xoa xoa mắt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, " Được, tôi bây giờ sửa......"
Cảnh Nhuế nhìn sắc mặt uể oải của nàng, trực tiếp đưa tay thay nàng đóng bút ký lại, lúc nói chuyện âm thanh bổng nhiên nhu hòa hơn vài phần, " Đừng sửa nữa."
"Lại làm sao vậy?"
Cảnh Nhuế đứng dậy, " Trước tiên ăn gì đó."
Mì ống trộn với thịt bò tiêu đen thơm nức mũi.
Sự thèm ăn của Trì Gia bị hương vị của đồ ăn chạm tới rồi, thật đói.
Cư nhiên lại là phần hai người.
Cảnh Nhuế ngồi xuống, " Ăn xong cơm tối cô trở về đi, lần sau lại sửa."
"Cô nghĩ như thế nào, một là một, đêm nay không phải là cô để tôi tới hay sao?" Trì Gia cảm giác không sao nói rõ được, " Cô không phải nói sửa cho đến hài lòng mới thôi sao?"
"Tôi tạm thời có việc." Cảnh Nhuế nâng mắt, thấy Trì Gia vẫn cứng nhắc tại chỗ, " Mau ăn, đừng làm lỡ thời gian của tôi."
"Tôi lại không nói muốn ở lại chỗ của cô ăn tối......" Trì Gia ngoài miệng nói không cam tâm tinh nguyện, bụng lại rất thành thực, "groo groo -----"
"Tôi không muốn lại đưa cô đi bệnh viện"
Nhìn Cảnh Nhuế, Trì Gia tâm tình phức tạp.
Nếu nói Cảnh Nhuế người này đáng ghét, thực ra