“Chẳng phải cậu không bao giờ tham gia những hoạt động như này sao?”
“Được gặp lại bạn học cũ không phải rất tốt hay sao.” Lúc Ôn Cận nói ra lý do này, ngay cả cô cũng cảm giác mình qua loa có lệ.
Cho nên, chỉ là bạn bè thôi sao.
Ôn Cận chỉ nói đôi ba câu, một cái nhăn mày một cái nhíu mắt vẫn như trước có thể dễ dàng câu dẫn lòng nàng, Ninh Thiển không hiểu tại sao mình lại vẫn lạc lối như vậy? Điều nàng sợ hãi nhất chính là phải thừa nhận rằng mình vì đối phương mà vết thương chằng chéo, đáy lòng lại còn tự coi thường chính mình mỗi khi khát vọng chủ động lại gần Ôn Cận.
Ở phương diện tình cảm, nàng vẫn hèn mọn như vậy.
Lúc trước khi Ôn Cận nói lời kết giao, Ninh Thiển không muốn đáp ứng.
Nàng cự tuyệt không phải bởi vì không thích mà là bởi vì tình yêu này đối với nàng mà nói cay đắng nhiều hơn cả ngọt ngào, nàng kiên trì mười năm đã quá mệt mỏi rồi, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục ngây ngốc kiên trì cả đời hay sao?
Ninh Thiển hướng ánh mắt lên sân khấu, chăm chú nhìn MC đang giới thiệu chương trình, nhưng trong lòng nàng lúc này đã không còn tâm tư thưởng thức các tiết mục biểu diễn trên sân khấu nữa.
Hai giờ sau, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cũng đã kết thúc.
Mọi người lục tục rời khỏi hội trường lớn.
Giống với lễ chào mừng tân sinh viên năm nhất năm đó, Ninh Thiển và Ôn Cận són vai ngồi cùng nhau nhưng không nói với nhau được mấy câu.
Ôn Cận đứng dậy đi theo phía sau Ninh Thiển, hai người hòa vào dòng người đang đi ra ngoài.
“Lúc học đại học tôi đã thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu…” Ôn Cận chăm chú nhìn theo bóng lưng Ninh Thiển, nhớ tới lần trước cô thổ lộ tâm tình, tâm trí cô quay trở lại thời còn đang học đại học, lúc này cô mới phát hiện ra, hóa ra tất cả những kỷ niệm tốt đẹp vốn dĩ không nhiều lắm của cô đều có bóng dáng Ninh Thiển.
Ninh Thiển thích cô, điều này chính Ôn Cận cũng từng nghi ngờ nhưng Ninh Thiển quá giỏi ngụy trang, về sau, cô cũng không suy nghĩ đến chuyện đó nữa.
Nếu không phải buổi tối ngày hôm đó, có lẽ đến tận bây giờ Ôn Cận cũng không thể biết được tình cảm của Ninh Thiển dành cho mình, cô cũng sẽ không thể biết được hóa ra tình cảm mình dành cho Ninh Thiển vượt qua tình bạn, mà có lẽ buổi tối ngày hôm đó đã trở thành vật cản lớn nhất giữa hai người.
Ôn Cận thừa nhận lúc đầu khi cô đưa ra lời đề nghị kết giao với Ninh Thiển, phần lớn là bởi vì áy náy và cảm động, cô đã làm Ninh Thiển bị tổn thương nên muốn bù đắp cho nàng, nhưng Ninh Thiển lại cự tuyệt.
Phải nói rằng cũng may Ninh Thiển cự tuyệt nên cô mới có thể bình tĩnh tự chất vấn lòng mình.
Sau khi đám người tản dần đi, Ôn Cận vẫn đi theo bên người Ninh Thiển, mặc dù Ôn Cận định cư ở thành phố L nhưng trước kia cô cũng không có thời gian đi dạo như lúc này: “Đã lâu không gặp, chúng ta đi dạo một lát đi.:”
Ninh Thiển nhìn Ôn Cận bây giờ giống như nhìn thấy chính mình năm đó, Ôn Cận xuất hiện ở bên cạnh mình cả tron buổi họp mặt và tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường, đây đều là trùng hợp sao?
Một chiếc xe điện chạy vụt qua con đường không tính là rộng rãi.
“Cẩn thận, có xe.” Ôn Cận vội vàng nắm lấy cổ tay Ninh Thiển, kéo đối phương về phía mình, thấy Ninh Thiển vẫn còn đang thất thần thì không nhịn được cười nói với nàng: “Cậu trước kia cũng như vậy, rất hay thất thần mất tập trung.”
Những lúc ở bên cạnh Ôn Cận, Ninh Thiển rất hay thất thần, bởi vì nàng luôn thích nghĩ đến một số chuyện không có khả năng liên quan đến nàng.
Ninh Thiển định thần lại, ánh mắt liếc nhìn bàn tay Ôn Cận đang nắm cổ tay mình, hóa ra lòng bàn tay Ôn Cận ấm áp như vậy.
Ninh Thiển đã từng không chỉ một lần ảo tưởng được nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia, cũng nhiều lần tự hỏi không biết lòng bàn tay Ôn Cận có giống như tính cách của cô, trong trẻo mà lạnh lùng hay không?
Ôn Cận cũng dừng lại một chút, nhưng cô không buông tay ra, ngược lại không tiếng động càng nắm chặt hơn một chút: “Đi thôi, chúng ta đi qua bên kia.”
Ninh Thiển cứ như vậy bị Ôn Cận nắm tay dắt đi, nàng đi theo phía sau vài bước, nhìn sườn mặt Ôn Cận mà tâm loạn như ma.
Nàng lẳng lặng đuổi theo bước chân Ôn Cận, Ôn Cận, cậu rốt cuộc đang muốn làm gì? Vì sao cố tình lúc nàng đã quyết tâm buông bỏ lại như thế này.
Nhưng Ninh Thiển cũng nhận ra mình không có cách nào dứt khoát đẩy Ôn Cận ra.
Khi đi đến tòa nhà dạy học quen thuộc, Ninh Thiển vẫn rút tay từ trong lòng bàn tay Ôn Cận, tay nàng không ngừng nóng bỏng, có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên Ôn Cận nắm lấy.
Tiếng chuông kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, sinh viên chen chúc từ tòa nhà dạy học đi ra, kéo nhau đi về khu ký túc xá, dần dần, người xung quanh càng ngày càng ít.
Thư viện được xây cạnh hồ nước, Ninh Thiển đi dọc theo con đường nhỏ bao quanh hồ nước, chậm rãi ngừng bước chân, tựa vào thành lan can cạnh hồ, lẳng lặng đứng, hàng liễu bên hồ rủ xuống, một trận gió thổi qua, cành lá đung đưa phe phẩy trên mặt hồ tạo thành từng gợn sóng nhè nhẹ.
“Cậu ở lại thành phố L mấy ngày?” Ôn Cận nhìn Ninh Thiển.
“Không biết, còn xem tình hình cụ thể.” Lúc đối diện với Ôn Cận, Ninh Thiển cố gắng khiến giữ cho mình bình thường nhất có thể, thậm chí nàng còn tự nhắc nhở mình phải biến nó thành một thói quen bình thường.
Hy vong tương lai không xa, nàng và Ôn Cận gặp lại nhau có thể đàng hoàng mỉm cười gật đầu chào nhau một câu.
“Tối mai cậu có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời cậu ăn cơm.”
“Tối mai sao?” Một trận gió thổi qua, mái tóc dài của Ninh Thiển bị thổi tán loạn, nàng quay đầu cười với Ôn Cận: “Tối mai không được rồi, tôi có hẹn rồi.”
Ôn Cận đặc biệt nhạy cảm: “… Đi xem mắt sao?”
“Đúng vậy, lớp trưởng đã sắp xếp, tôi cũng đã đồng ý rồi.”
Ôn Cận nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiển: “Cậu thật sự muốn đi sao?”
“Vì sao không đi chứ? Tôi xem ảnh chụp của đối phương cũng cảm thấy không tệ, có thể gặp mặt nói chuyện.” Ninh Thiển nghiêng đầu nói với Ôn Cận xong, sau đó lại thoải mái nói: “Thật ra xem mắt có cái gì không tốt đâu, hiệu suất cao mà còn có mục tiêu để có cố gắng, không phải sao?”
Vẻ mặt Ôn Cận không được thoải mái như Ninh Thiển, cho dù đôi khi Ninh Thiển nói chuyện tùy tiện thoải mái đến mức nào, Ôn Cận đều có thể bắt giữ được một tia khác thường, giống như buổi tối hôm trước lúc cô ngoái đầu nhìn lại, Ôn Cận chắc chắn Ninh Thiển cũng sẽ quay đầu lại nhìn mình, và