Cô ấy nói cô ấy thích cậu.
Ninh Thiển giống như rơi vào vòng tuần hoàn vô hạn của câu nói này.
Hóa ra đây là cảm giác được người mình thích cũng thích mình sao, cảm giác này đối với Ninh Thiển mà nói lại hơi chút không chân thật.
Ninh Thiển quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng Ôn Cận đi vào phòng ngủ, bỗng nhiên giống như trở lại cái ngày đó cách đây mấy năm, nàng đã yêu Ôn Cận ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nếu có thể được cô thật lòng thích thì mình sao có thể nỡ rời bỏ được?
Cho nên, cuối cùng nàng cũng đợi được đến ngày đó sao? Đợi đến ngày Ôn Cận cũng thích nàng sao? Nếu không phải thích, tại sao qua một năm Ôn Cận lại vẫn chấp nhất với nàng như thế? Sự chấp nhất này, Ninh Thiển lại không hề cảm thấy xuất phát từ sự cảm động và áy náy.
Suy nghĩ một lúc lâu, Ninh Thiển cũng đứng dậy đi theo Ôn Cận vào phòng ngủ.
Lúc Ôn Cận đang khom lưng sắp xếp lại chăn nệm, Ninh Thiển đứng tựa ở cửa, chăm chú nhìn Ôn Cận.
Hiện tại nàng có thể quang minh chính đại nhìn Ôn Cận, không bao giờ cần phải… che giấu cảm xúc của mình dưới đáy lòng nữa.
Tình yêu dành cho một người rõ ràng phải lan tràn ra cả ánh mắt nhưng lúc ở trước mặt Ôn Cận, nàng lúc nào cũng phải ngụy trang giống như không có chuyện gì để không bị phát hiện, nàng thật sự mệt chết đi được.
Mà lúc này Ninh Thiển lại cảm thấy dường như mình không còn thấy mệt mỏi như vậy nữa.
“Chăn và ga trải giường đều rất sạch sẽ, bây giờ cậu có muốn đi tắm rửa không?” Ôn Cận ngẩng đầu nhìn người đang đứng tựa ở cửa, nhẹ giọng thăm dò, trong lòng lại lo lắng phải nhận lấy lời từ chối lạnh lùng của Ninh Thiển.
Nghe Ôn Cận nói vậy, Ninh Thiển cũng không từ chối mà chỉ gật đầu một cái.
Ôn Cận mừng rỡ nói: “Cậu không mang theo quần áo đúng không? Để tôi đi lấy quần áo cho cậu…”
Lúc Ninh Thiển xuống xe rất vội vàng nên cũng không để ý đến chuyện khác, chỉ cầm theo túi xách của mình, hành lý của nàng lúc này đã được trợ lý mang trở về thành phố S.
Ôn Cận đứng trước tủ quần áo tìm áo ngủ, Ninh Thiển đứng ở bên cạnh cô lẳng lặng nhìn theo.
Cả buối tối này, Ninh Thiển thường xuyên nhìn thấy Ôn Cận thất thần, là bởi vì hạnh phúc sao, điều này khiến nàng nhất thời không “tiêu hóa” kịp.
“Cậu mặc cái này được chứ?”
“Được.” Ôn Cận nói gì, Ninh Thiển cũng đều nói được, nàng sẽ bị sự dịu dàng của Ôn Cận làm cho choáng váng, hoàn toàn rơi vào tay giặc, Ôn Cận sao có thể xinh đẹp đến không có một chút tì vết như thế chứ.
Ôn Cận giao áo ngủ vào tay Ninh Thiển xong, bàn tay lại chần chờ không có rút lại, cô nhìn vào mắt Ninh Thiển, từng bước tới gần nàng.
Sau đó, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng Ninh Thiển, Ôn Cận không dám ôm quá gấp càng không dám ôm quá chặt, chỉ dám nhẹ nhàng ôm, sợ nàng kháng cự.
Ninh Thiển không né tránh, mặc cho Ôn Cận ôm nàng, sưởi ấm cho nàng, nàng gần như quên mất phải hít thở.
Giờ khắc này, nàng đã chờ đợi rất lâu rồi.
Nàng không cự tuyệt.
Ôn Cận thuận thế dán thân mình sát thân thể Ninh Thiển, nhắm mắt lại, cảm nhận được tim mình đang gia tốc, dồn hết dũng khí ôm người trước mặt vào trong lòng ngực, có rất nhiều lời cô sẽ không nói nhưng cái ôm này chứa tất cả tình cảm chân thật nhất của cô.
Ôn Cận nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Ninh Thiển, ôm càng chặt hơn, nghĩ đến những năm tháng Ninh Thiển ngây ngốc làm bạn bên cạnh mình, bao dung và chờ đợi mình, Ôn Cận lại càng thêm đau lòng.
Ninh Thiển đã chịu nhiều uất ức, hiện tại cô muốn dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho nàng, chỉ là không biết, Ninh Thiển có nguyện ý cho cô cơ hội này hay không?
Ninh Thiển tựa đầu vào vai Ôn Cận, hưởng thụ cái ôm ấm áp và hơi thở quyến luyến này, cuối cùng nhắm mắt ôm lấy đôi phương, khóe môi nở một nụ cười mỹ mãn.
Lúc này tất cả tình cảm đều không thể nói nên lời, chỉ hai người bọn họ mới có thể tự cảm thụ được mà thôi.
Quả thật, phần lớn thời gian Ôn Cận rất nhàm chán, ví dụ như lúc này Ôn Cận chỉ yên lặng ôm nàng, Ninh Thiển rất muốn nghe giọng nói êm tai của Ôn Cận nhiều hơn.
Mặc dù trong lòng đã hiểu rõ tâm ý của Ôn Cận đối với nàng, nhưng nếu có thể, Ninh Thiển vẫn muốn nghe chính miệng Ôn Cận nói với mình.
Nhưng Ôn Cận chỉ mở miệng nói: “Cậu nhanh đi tắm rửa đi, đừng để bị cảm.”
“Tôi biết rồi.” Ninh Thiển bất đắc dĩ, mà ngọt ngào.
Đêm nay, hai căn phòng, hai giường.
Hai người nhất định đều không thể ngủ được, bởi vì trong lòng đều đang nghĩ đến đối phương, khó đi vào giấc ngủ được.
Ôn Cận nghiêng người nhìn chiếc gối đầu còn lại trên giường đôi, trong ấn tượng của cô, Ninh Thiển cười vui vẻ nhất vào buổi sáng ngày hôm đó, cũng chính buổi sáng ngày hôm đó, cô đã khiến cho trái tim Ninh Thiển rơi thẳng xuống vực sâu.
Cô đã làm tổn thương Ninh Thiển nhiều như vậy, nhưng Ninh Thiển vẫn nén đau đớn mà chờ đợi.
Ôn Cận biết tình yêu của cô dành cho Ninh Thiển vĩnh viễn không bằng một phần vạn tình yêu của Ninh Thiển dành cho cô, nhưng cô vẫn cố gắng muốn dùng một phần vạn nhỏ bé của mình để làm cho Ninh Thiển hạnh phúc.
Trái tim Ninh Thiển rơi xuống vực sâu, chỉ là cho dù nằm dưới vực sâu nàng vẫn không thể chạy trốn khỏi Ôn Cận.
Mãi cho đến quá nửa đêm, Ninh Thiển mới dần dần bị cơn buồn ngủ đánh bại, ở đây chăn nệm có mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng giống mùi hương trên người Ôn Cận, giúp nàng ngủ ngon hơn so với ngủ ở khách sạn.
Ninh Thiển mơ một giấc mơ đẹp, mơ thấy Ôn Cận ôm nàng, hai người rúc vào nhau cả đêm.
Đối với Ninh Thiển, giấc mộng như vậy trước kia là xa vời, bây giờ nàng đã có thể chạm vào.
“Giám đốc Ninh, chị đến thành phố S chưa?”.
ngôn tình tổng tài
“Giám đốc Ninh, khi nào chị mới trở về?”
“Giám đốc Ninh, chúng tôi đều đang chờ chị trở về mở cuộc họp.”
“Giám đốc Ninh…”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ nhanh chóng trở về công ty, cô giúp tôi đặt vé máy bay buổi sáng hôm nay nhé, cứ như vậy đi…” Ninh Thiển mơ mơ màng màng phân phó công việc, nếu không phải mấy cuộc điện thoại liên tục quấy rầy lúc sáng sớm thì có lẽ Ninh Thiển đã ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh.
Lúc Ninh Thiển từ phòng ngủ đi ra, Ôn Cận đã dậy từ lâu, đang đứng ở phòng bếp làm đồ ăn sáng.
Hôm nay ánh mặt trời rất ấm áp.
Ninh Thiển bước đi nhẹ nhàng vào trong phòng bếp,