Cái Tết Âm Lịch thứ hai sau khi kết hôn, dựa theo sắp xếp, Cảnh Nhuế trước hết cùng Trì Gia trở về quê, Trì Gia lại đi theo Cảnh Nhuế đến thành phố S ở mấy ngày, chờ bồi xong hai bên gia trưởng, các nàng mới dành ra thời gian cho thế giới của hai người.
Trì Gia và Cảnh Nhuế đều thích náo nhiệt, thích du lịch, nơi nơi dạo chơi.
Tết Âm Lịch nghỉ dài hạn là một cơ hội khó có được, hai người đều có thời gian, không thể không đi ra ngoài nghỉ phép thả lỏng một chút.
Lúc trước còn không có kết hôn, các nàng chính là như vậy.
Đến thành phố H đã là chạng vạng, tà dương mờ nhạt, yên tĩnh dải trên bờ cát.
Vừa đến phòng khách sạn.
Trì Gia cởi áo khoác, nằm dài trên sô pha hình chữ X, kéo dài giọng nói mỏi mệt: "Xem như giải thoát rồi --"
Cảnh Nhuế đi theo ngồi xuống bên cạnh sô pha, xem có người rốt cuộc bại lộ bản tính, ý cười mãn nhãn.
Tính cách của Trì Gia nào có nửa điểm quan hệ với mấy chữ văn tĩnh ngoan ngoãn, mấy ngày này ở trước mặt phụ huynh cũng giả bộ ra dáng ra hình, như trở thành một người khác vậy.
"Ai kêu em giả bộ? Đến nói chuyện cũng bóp giọng nói, có mệt hay không." Cảnh Nhuế nhéo đùi Trì Gia một phen, trong giọng nói kèm theo một tia trêu chọc cùng ghét bỏ, nàng ngày thường đã quen giọng của Trì Gia kêu kêu quát quát, nghe Trì Gia nói chuyện dịu dàng ngoan hiền, ngược lại biệt nữu đến khôi hài.
Trì Gia nâng chân gối lên đùi Cảnh Nhuế cọ cọ, lầu bầu oán trách: "Còn không phải là vì muốn lưu lại ấn tượng tốt với ba mẹ chị sao, miễn cho bọn họ cảm thấy em đối với chị không tốt."
"Ác, rốt cuộc cũng thừa nhận em đối chị không tốt rồi?" Cảnh Nhuế cười nói một câu: "Tiểu cọp mẹ."
Trì Gia vẫn cọ cọ trên đùi Cảnh Nhuế, không biết từ khi nào, nàng đã tiếp nhận cái biệt hiệu "Tiểu cọp mẹ" này, kỳ thật nàng rất thích nghe Cảnh Nhuế kêu nàng như vậy, có thể là, có chút mạc danh sủng nịch?
"Chị lại đây." Trì Gia duỗi tay câu lấy ngón tay Cảnh Nhuế, lôi kéo.
"Làm gì?" Cảnh Nhuế biết rõ cố hỏi.
Trì Gia không nói nhiều, liền lôi túm, cuối cùng nhão dính dính đẩy Cảnh Nhuế cùng nằm xuống sô pha.
Nàng thích làm nũng với Cảnh Nhuế, đặc biệt là những lúc mệt mỏi, thích Cảnh Nhuế ôm nàng, nhưng lại tuyệt đối không nũng nịu mà nói một câu "Vợ ơi, ôm một chút".
Cảnh Nhuế đã sớm sờ thấu tính tình của Trì Gia, có đôi khi rất giống trẻ con, muốn dỗ dành.
Nàng nằm xuống, ăn ý ôm Trì Gia vào trong lòng ngực.
Trì Gia cảm thấy mỹ mãn cười rộ lên, đem mặt chui vào cổ Cảnh Nhuế.
"Shhh --" Cảnh Nhuế vặn vẹo cổ.
"Làm sao vậy?" Trì Gia ngẩng đầu.
"Tối hôm qua bị sái cổ, cổ đau."
Trì Gia vừa nghe, thúc giục nói: "Ngồi dậy, xoa một chút."
"Trì tiểu thư," Cảnh Nhuế cùng Trì Gia thương lượng: "Lúc em đau lòng vợ em có thể dịu dàng một chút hay không."
"Chị yêu cầu cũng nhiều quá đấy, em không dịu dàng chỗ nào?!" Trì Gia hỏi lại bằng ngữ khí hùng hổ, hỏi xong âm điệu của nàng cũng dịu đi vài phần: "Ngồi dậy, em xoa cho chị."
Cảnh Nhuế nhìn Trì Gia bất đắc dĩ cười cười, đời này rốt cuộc chắc không gặp được người thứ hai, tính tình kém như vậy, nhưng lại làm nàng yêu thích.
Trì Gia ngồi xếp bằng ở trên sô pha, vén lên tóc dài sau cổ Cảnh Nhuế, mềm nhẹ hữu lực mà xoa ấn.
Cảnh Nhuế thích than thở về tính xấu của Trì Gia, đơn thuần trêu ghẹo thôi, Trì Gia nhìn thì tùy tiện, nhưng đối xử với nàng, lúc nên cẩn thận thì cẩn thận, nên tri kỷ có tri kỷ, chưa từng hàm hồ.
Trong lòng nàng đều rõ ràng.
"Đau chỗ này?" Trì Gia vừa ấn vừa hỏi.
"Ừm ~" Cảnh Nhuế híp mắt thả lỏng xương cổ, trong cổ họng hừ ra vụn vặt tiếng than nhẹ, kiều mềm mà mị hoặc, "Sang bên trái một chút."
Âm thanh này, có thể làm cho người nghe nóng hết người, không biết còn tưởng rằng bị làm sao.
Trì Gia nhíu nhíu mày, nói: "Chị có thể đừng như vậy hay không?"
"Không có người khác mà." Cảnh Nhuế quay đầu lại, lười nhác liếc Trì Gia một cái, nói nhỏ: "Không phải em thích nghe chị kêu sao?"
"......" Trì Gia nhấp môi thành tuyến, thật là hết cách phản bác lời nói thật.
Cảnh Nhuế mỉm cười, nhìn Trì Gia, cắn cắn môi dưới, lại tràn ra một hai tiếng rên rỉ thoải mái: "Bảo bối, dùng lực chút nữa ~"
"Chị thôi đi." Trì Gia hoài nghi Cảnh Nhuế là cố ý, cho Cảnh Nhuế một cái biểu tình ghét bỏ, trong lòng thực sự có điểm bực bội, cuối tuần này kỳ sinh lý của các nàng vừa vặn cùng đến, gần đây thật sự luôn phải nhịn.
Cảnh Nhuế nhướng mày nói: "Về sau không rên nữa?"
Phương diện này Trì Gia không có sợ hãi, nàng thuận miệng phun tào nói: "Làm như chính mình nhịn được không bằng."
"Trì Gia......" Dáng vẻ đắc ý này, Cảnh Nhuế chịu đựng cổ đau, quay đầu, duỗi tay bóp nửa bên mặt của Trì Gia, nhẹ nhàng nhéo mấy cái.
Trì Gia gào lên: "Cảnh Nhuế, chị bạo hành em."
"Gia bạo cũng là học theo em thôi." Cảnh Nhuế vẫn là càng thích xem bộ dáng xù lông của Trì tiểu thư nhà nàng, nhìn như vậy, nàng nhịn không được nghiêng người, ngậm lấy môi Trì Gia hôn một chút.
Sau đó, không nói lời nào, chỉ là im lặng nhìn chăm chú đôi mắt của Trì Gia.
Chỉ như vậy, bầu không khí cho dù là im lặng một chút, cũng biến ngọt ngào.
Lại dùng chiêu này, Trì Gia thừa nhận mình hay trúng chiêu này của Cảnh Nhuế, đắn đo đến gắt gao, nàng lập tức an tĩnh, rũ mắt, không tự kìm hãm được hôn hôn môi Cảnh Nhuế.
Cảnh Nhuế nhếch môi cười, tiếp tục ngăn chặn cánh môi của Trì Gia, đầu lưỡi lưu luyến nhẹ quét, hôn tinh tế lâu dài.
"Ưm --" Trì Gia tâm ngứa ngáy, cảm giác dễ như trở bàn tay bị gợi lên, chậm rãi, cánh tay nàng vòng qua eo Cảnh Nhuế, đem Cảnh Nhuế ôm chặt vào trong lòng ngực, tùy ý cùng Cảnh Nhuế môi lưỡi câu triền thổi quét.
Trước kia luôn nghe người ta nói, hai người ở bên nhau lâu rồi, tình cảm mãnh liệt sẽ nhạt dần đi.
Nhưng Trì Gia cảm giác, nàng cùng Cảnh Nhuế tựa hồ cũng