“Hay là vẽ khói thuốc?”
“Không đẹp! Tôi thấy vẫn như lần trước đi, vẽ một bên mắt của cô ta thành gấu trúc, như thế mới đối xứng!”
“Không, không, không….”
Mấy người thảo luận sôi nổi, Thẩm Vu Quy nghe lại lạnh mặt!
Lúc đầu cô không có ý định để ý tới mấy thiếu nữ bất lương này, cho là bọn họ chỉ nhất thời hứng trí, nhưng nghe qua ý tứ trong những lời họ nói, trước kia bọn họ cũng bắt nạt chị? Hơn nữa còn không phải là một lần!
Em gái lưu manh thấy mấy người kia tranh luận, dứt khoát nói: “Không bằng chúng ta đem ảnh chụp trước kia cho cô ta xem, để cho cô ta tự chọn!”
“Chủ ý này rất hay!”
Cô ta vừa nói xong liền có người đưa di động tới trước mặt Thẩm Vu Quy: “Người quái dị, cô mau xem đi, hôm nay cô dự định vẽ gì?”
Lúc Thẩm Vu Quy nhìn thấy ảnh chụp, tròng mắt cô co rút lại.
Đó là chị!
Em gái lưu manh không ngừng dùng ngón tay trượt lên màn hình di động, từng bức ảnh chụp dáng vẻ chật vật của chị hiện ra trong mắt cô.
Có ảnh bị bôi đỏ lên mặt, giống như mông con khỉ, tóc cũng rối bời, thậm chí cổ áo bị nắm nhăn lại.
Có bức ảnh hai mắt đều xanh, trên mặt còn viết dòng chữ: Tôi là gấu trúc lớn.
Thậm chí có một bức ảnh….Chiếc áo sơ mi trắng mà chị mặc đều ướt sũng, chị ấy run rẩy ôm lấy chính mình, trốn ở trong góc tường, một đôi mắt cầu xin nhìn vào máy ảnh, cho dù chỉ là một bức ảnh tĩnh, cô cũng có thể tưởng tượng ra, khi đó chị cô đã tuyệt vọng như thế nào.
Còn quá đáng hơn…
Thẩm Vu Quy nắm chặt tay, vành mắt cũng đỏ lên.
Lúc chị gọi video cho cô, chị ấy mãi mãi là dáng vẻ ôn nhu như nước, khi cô hỏi chị ấy có sống tốt không, chị ấy luôn nói tốt….Nhưng thì ra, chị lại phải sống trong hoàn cảnh này.
Loại chuyện bạo lực học đường này, thế mà cũng xảy ra trên người chị.
Thẩm Vu Quy vươn tay ra, dự định cướp chiếc di động lại, nhưng người kia phản ứng nhanh hơn, trực tiếp lấy di động đi, còn đẩy vai cô: “Cô làm gì, muốn lấy
di động sao! Ảnh chụp trong này đều là của tôi! Tôi nói cho cô biết, nếu như có xóa một bức, tôi liền chụp cho cô 10 bức! Cô có sợ không!”
Thẩm Vu Quy tức giận nhìn chằm chằm vào em gái lưu manh, ánh mắt sắc bén giống như muốn băm thây cô ta ra.
Em gái lưu manh bị nhìn như thế, cảm giác phía sau lạnh lẽo, có chút khủng bố.
Nhưng bỗng nhiên cô ta cười gằn.
Người quái dị này tính tình mềm yếu, bị bắt nạt cũng chỉ nghẹn ngào khóc thút thít, làm sao dám nhìn cô ta như thế!
Cô ta nói thẳng: “Cô nhìn gì! Thật sự là một ngày không đánh liền nhảy lên đầu lật ngói!”
Nói xong liền nắm chặt tóc Thẩm Vu Quy, cười lạnh: “Các chị em, tôi thấy tóc cô ta cũng bẩn rồi, chúng ta qua phòng vệ sinh giúp cô ta làm sạch một chút!”
Thẩm Vu Quy muốn phản kháng nhưng vừa mới cử động liền nghe thấy em gái lưu manh nói ra: “Nói cho cô biết, chỗ tôi còn có rất nhiều ảnh, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi sẽ đăng lên mạng.”
Thẩm Vu Quy quả nhiên không nhúc nhích.
Em gái lưu manh rất hài lòng, trực tiếp kéo Thẩm Vu Quy đến bên nhà vệ sinh.
Trong góc phòng học, Trần Tử Phàm nheo mắt lại.
Tuy anh ta không quen nhìn tác phong của mấy người này, nhưng ai bảo người mà bọn họ bắt nạt lại là đứa con riêng!
Cho nên lúc đám người này đi vào, anh ta thật hưng phấn gửi tin nhắn wechat cho Phí Nam Thành, nói cho anh biết có người giúp anh ta dạy dỗ người phụ nữ kia rồi!
Thậm chí anh ta còn cầm di động quay video, phát trực tiếp cho Phí Nam Thành.