Vành mắt Vu Mạn Du đỏ lên: “Mẹ không sao.”
Ánh mắt lén nhìn về phía Thẩm Thiên Hạo, sợ Thẩm Vu Quy lại hỏi, bà vội vàng nói sang chuyện khác: “Con ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Vu Quy có chút đau lòng, nhưng đối với sự nhu nhược của mẹ, cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Rốt cuộc là có chuyện gì với mặt của mẹ?”
Vu Mạn Du vội vàng lắc đầu: “Mẹ không sao, đừng nói nữa!”
“Vì cái gì lại không cho còn nói! Đánh người đều đánh vào nhà rồi!” Thẩm Vu Quy không buông tha, giả vờ không biết, nói: “Trong nhà chúng ta có người xấu, cần phải báo cảnh sát.”
Thẩm Thiên Hạo giống như không có chuyện gì, ngồi ở chỗ đó, nhưng nghe thấy cô nói thế, ông ta lúng túng ho khan một tiếng: “Báo cảnh sát cái gì! Là cha nhất thời lỡ tay.”
Nhất thời lỡ tay, có thể đánh cho nửa bên mặt Vu Mạn Du sưng lên như thế? Mà thái độ kia, căn bản giống như không có chút áy náy nào!
Thẩm Vu Quy cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng mình, khiến cho cô ấy tức giận, nắm chặt tay lại.
Chị ở trong trường gặp phải bạo lực học đường, mẹ ở trong nhà chịu bạo lực gia đình, những thứ này…Cô vẫn luôn ở nước ngoài, cho tới bây giờ cũng không biết! Cô vẫn luôn sống trong lời nói dối của mẹ và chị, thậm chí cô còn ngây thơ cho rằng, cha cô chỉ ngoại tình, ông ta không dám làm gì khác, chờ chính mình trưởng thành, về nhà thừa kế tài sản là có thể….
Cô tức giận đến mức cả người run rẩy.
Nhưng sau đó, bàn tay cô được một đôi bàn tay dịu dàng bao bọc lại.
Thẩm Vu Quy cúi đầu liền thấy ánh mắt cầu xin của Vu Mạn Du đang nhìn mình: “Từ Tâm, cha con không có cố ý, áp lực công việc của cha con nhiều, nhất thời không nhịn được, mẹ đi chuẩn bị cơm tối cho con.”
Từ Tâm…
Đúng thế.
Cô là chị Từ Tâm, là người khúm núm, là đứa con gái mặc cho Thẩm Thiên Hạo bài bố.
Cho nên, cô không thể nổi giận, không thể để cho người ta nhìn ra sơ hở.
Thẩm Vu Quy cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, hít một hơi thật sâu, lúc này mới áp
chế xúc động.
Cô đi vào, dự định qua nhà ăn ăn cơm, Thẩm Thiên Hạo lại đứng lên: “Từ Tâm, con đứng lại.”
Thẩm Vu Quy quay đầu.
Thẩm Thiên Hạo hỏi: “Chuyện hợp đồng sao rồi?”
Cô còn chưa mở miệng, Thẩm Thiên Hạo đã nói thêm: “Nếu hợp đồng ký kết xong liền để Vu Quy về nước, đến công ty thực tập, con thấy thế nào?”
Thẩm Vu Quy nghe thấy thế, cười nhạo một tiếng.
Đây là cha ruột của cô, lại đang bàn điều kiện với cô?
………….
Từ viện an dưỡng đi ra, sắc trời đã tối.
Viện an dưỡng nằm ở khu vực ngoại thành, cách tập đoàn Phí thị quá xa, biệt thự lại ở khu vực thành phố, thuận tiện để ngày hôm sau anh đi làm.
Anh vẫn mặc một bộ âu phục màu đen, ngồi ngay ngắn, lần đầu tiên anh không có nắm chặt thời gian xử lý văn kiện công ty, ngược lại là nhìn ra bóng đêm, rơi vào trầm tư.
Trong lúc anh đang suy nghĩ, trợ lý bỗng nhiên lên tiếng: “Phí tiên sinh, tôi vừa tìm người điều tra Thẩm tiểu thư lại một lần.”
Phí Nam Thành nhìn về phía anh ta: “Nói đi.”
Trợ lý nhìn kết quả điều tra, đều sắp muốn khóc: “Chúng tôi đã điều tra lại, Thẩm tiểu thư quả thật chưa từng học qua võ thuật, cô ấy luôn trượt thể dục.”
Phí Nam Thành rũ mắt xuống.
Cô am hiểu ngụy trang như thế, điều tra không được cũng chẳng có gì lạ.
Trợ lý chần chờ một chút, còn nói thêm: “Lần trước anh để cho chúng tôi điều tra thân thích có dung mạo tương tự Thẩm tiểu thư, ngược lại là có một người giống với cô ấy như đúc, năm đó Thẩm phu nhân sinh hai đứa bé…”
Một câu khiến cho Phí Nam Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen nhánh lóe lên ánh sáng chói mắt.