Hiện tại đi, còn kịp không?
Suy nghĩ vừa mới ra, chợt nghe thấy giọng kinh hỉ của lão phu nhân: "Tiểu Thẩm, là con đến thăm bà à? Không phải các con đã hẹn trước đó chứ? Trước kia mỗi lần tiểu tử thối này đều là sau tám giờ mới đến."
Thẩm Vu Quy:...
Cho nên, vì sao hôm nay lại đến sớm?
Cô lập tức giải thích: "Không phải."
Lão phu nhân không thất vọng, càng vui vẻ: "Không phải? Vậy chính là trùng hợp? Cái này gọi là tâm ý tương thông! Con và Thành Thành quả nhiên là một đôi trời đất tạo nên!"
Khóe miệng Thẩm Vu Quy giật giật, lão phu nhân lại dùng loạn từ.
Chẳng qua, Thành Thành?
Cô nhìn về phía Phí Nam Thành luôn luôn không nói chuyện. Hôm nay anh không mặc tây trang, áo lông hưu nhàn màu xám, khiến anh thiếu chút nghiêm túc cứng nhắc, hơn vài phần tùy ý. Anh tọa ở trên ghế sofa, hai chân thon dài vắt lên, gương mặt vẫn lạnh lùng, đồng tử đen trầm tập trung nhìn nàng, lúc nghe thấy lão phu nhân kêu lên nhũ danh của anh, trong mắt thoáng xẹt qua một chút ảo não.
Anh nhíu mày: "Nội!"
Lão phu nhân khoa trương che miệng mình: "Thành Thành con nhìn nội đi, lớn tuổi trí nhớ không tốt, lại kêu nhũ danh của con, chẳng qua may mắn Tiểu Thẩm không phải là người ngoài, không mất mặt!"
Phí Nam Thành:...
"Không phải là người ngoài" Thẩm Vu Quy, hiện tại hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Có phải cô đã biết bí mật gì không muốn để người khác biết không? Đợi lát nữa sẽ không bị Phí Nam Thành giết người diệt khẩu đó chứ?
Trong lòng tự mình chế nhạo, chỉ thấy hai chân Phí Nam Thành dùng sức, thân hình cao lớn đứng dậy, vô hình trung áp lực tràn ngập.
"Cô đi theo tôi."
Nói xong bốn chữ này, anh đút tay vào túi quần, xoay người đi về phía sau.
Thẩm Vu Quy như gặp đại địch.
Anh muốn làm gì? Ngày hôm qua không đánh cô, giờ muốn bổ sung?
Lão phu nhân kinh hỉ đẩy đẩy cô: "Chắc chắn là tiểu tử thối muốn một mình ở chung với con! Nha đầu ngốc, nhanh đi!"
Thẩm Vu Quy rất không muốn đi! Nhưng hai chân lại ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh. Đi ra ngoài, mới phát hiện nơi này là vườn hoa sau nhà.
Bước chân người đàn ông
rất lớn, đã vòng qua giàn hoa phía trước, rẽ ngoặt.
Thẩm Vu Quy rối rắm tại chỗ một chút.
Lão phu nhân ở đây, tóm lại anh sẽ không ra tay quá ác!
Nghĩ đến đây, cô đi nhanh hai bước, gắt gao theo phía sau người đàn ông.
Vương hoa rất lớn, cách phòng bên kia cũng càng ngày càng xa, không biết đi bao lâu, người đàn ông phía trước cuối cùng cũng dừng bước.
Thẩm Vu Quy lập tức đứng ở vị trí cách anh một thước, cảnh giác nhìn anh.
Phí Nam Thành cau mày, trên khuôn mặt tinh xảo có không vui, ánh mắt đầu tiên là đảo qua tóc cô, lại chậm rãi đi xuống, như là muốn đánh giá cả người cô một lần, hoặc như là đang suy nghĩ rat ay từ chỗ nào?
Thẩm Vu Quy căng thẳng, dứt khoát nhắm hai mắt lại, cảm giác như lao tới pháp trường, nói: "Phí tiên sinh, anh ra tay đi!"
Phí Nam Thành:??
Anh không nói gì bĩu môi, anh giống người sẽ rat ay với phụ nữ sao?
Thẩm Vu Quy đợi một lát, nhưng người trước mặt lại không có động tĩnh, cô lặng lẽ mở to mắt.
Người đàn ông đứng ở trước mặt cô, hai tay vẫn đút ở trong túi, trời chiều vẩy ánh sáng ở sau lưng anh, anh tựa như vương tử từ truyện tranh bước ra, hoàn mỹ tinh xảo từng phần.
Thẩm Vu Quy bất tri bất giác, nhìn có chút ngây ngốc.
Vẻ ngoài Vu Mạn Du xinh đẹp, cho nên ngũ quan của cô và chị cũng không tệ, nhưng cũng không kinh diễm bằng người đàn ông trước mặt.
Đang đắm chìm ở trong tưởng tượng của mình, người đàn ông khẽ mở môi mỏng, lạnh lùng nói một câu nói: "Nói giá đi."
Nhất thời Thẩm Vu Quy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Ra giá... ra giá gì?