Trần Tử Phàm sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên Thiên, thấy vành mắt của cô ấy đã đỏ bừng dáng vẻ như cố kìm cho nước mắt không rơi xuống, trong lòng anh ta bỗng có chút phiền muộn, hắn mở miệng: "Đúng vậy! Vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân, ý nói đúng như vậy."
Thẩm Vu Quy cũng không nóng nảy, cô nhìn Thẩm Chỉ Lan: "Vậy Thẩm Chỉ Lan là bạn cậu đúng không?"
Trần Tử Phàm không hề do dự trả lời: "Tất nhiên rồi."
Thẩm Vu Quy lại nghiêng đầu thương hại nhìn Trần Tử Phàm như nhìn một kẻ ngốc, giọng nói mềm mại tò mò hỏi: "Vậy tại sao cậu lại tự mắng bản thân?"
Khóe mắt Trần Tử Phàm giật giật.
Ý cô là gì? Sao anh ta lại không hiểu những lời này?
Thẩm Chỉ Lan đang xem trò vui bỗng hoảng sợ ngây người.
Trần Tử Phàm đang định lên tiếng, cô ta run sợ bước lên: "Anh Tử Phàm, bỏ đi."
Trần Tử Phàm lại không muốn bỏ qua, anh ta tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Vu Quy: "Cậu mà cũng dám mắng tôi à? Hay là gần đây cậu thấy tôi không chấp nhất cậu nên cậu được nước làm tới?"
Thẩm Vu Quy híp mắt cười nhìn anh ta, đang định mở miệng thì Thẩm Chỉ Lan đột nhiên bước tới kéo cánh tay của cô, nhắc nhở: "Chị à. chuyện trong nhà cũng không nên cãi qua cãi lại ở trường học, ảnh hưởng không tốt."
Thẩm Vu Quy nghe lời gật gật đầu.
Thẩm Chỉ Lan thở phào nhẹ nhõm, sau đó chợt nghe cô khéo léo nói: "Đúng vậy, chuyện cô là con gái riêng tôi sẽ không nói ra cho mọi người biết."
Thẩm Chỉ Lan:...!!
"Xôn xao!"
Câu nói này giống như một quả lựu đạn đập vào trong lớp làm tất cả bạn học trong lớp trong nháy mắt nổ tung.
"Cậu ấy vừa mới nói gì? tôi có nghe nhầm không?"
"Mắt gấu trúc không phải con gái riêng? Thẩm Chỉ Lan mới là con gái riêng?"
"Không thể nào! Nếu vậy sao hơn ba năm nay cũng không giải thích chứ? Bây giờ lại nói ra chắc do nghẹn quá thôi."
"Ngược lại nhìn cách bọn họ ăn mặc đi, con gái riêng sao lại mặc đồ sạch sẽ xinh đẹp như vậy? Con gái riêng thì phải giống với mắt gấu trúc mới đúng, nghèo khổ kiếm sống vậy chứ."
"Nhất
định là hôm nay lỗ tai có vấn đề! Nghe được câu chuyện buồn cười như vậy, cười chết mất."
"..."
Giống với Thẩm Vu Quy đã nghĩ, không ai tin những gì cô nói.
Thẩm Chỉ Lan mới đầu sợ hãi trợn tròn hai mắt nhìn Thẩm Vu Quy một cách không thể tin. Dù thế nào thì cô ta cũng không ngờ tới con nhỏ xấu xí này lại nói ra như vậy.
Nhưng nghe mọi người nói vậy cô ta lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội nhìn về phía Tử Phàm, thấy dáng vẻ cau mày của hắn thì tiến lên gây khó dễ Thẩm Vu Quy: "Chị nói bậy bạ gì vậy!"
Lưu Linh cũng tỉnh táo lại, bước tới gần cô, khinh thường nói: "Đồ xấu xí nhà cô sao có thể đổi trắng thay đen như vậy? Vì một chỗ ngồi mà da mặt cũng không cần luôn! Dám nói Chỉ Lan là con gái riêng? Nói cho cậu biết nếu đầu óc có vấn đề thì đi chữa đi."
Cô ta khinh thường nhìn Thẩm Vu Quy, vẻ mặt không tin.
Trương thiên Thiên nghe thấy lời nói khó nghe này thì tức giận nói: "Chúng ta chỉ mới tranh luận mà thôi, cậu công kích người khcas như vậy làm gì? Người trong cuộc đều đang ở đây, ai là con gái riêng, ai là tiểu thư chân chính thì chỉ cần hỏi các cậu ấy thì biết thôi."
Vừa nói xong mọi người đều nhìn về phía Thẩm Chỉ Lan.
Vành mắt Thẩm Chỉ Lan đỏ lên, cúi thấp đầu, ra vẻ tủi thân khóc lóc: " Chị, sao chị có thể nói em như vậy... huhu..."
Cô ta không trả lời vấn đề mà lại tỏ vè như vậy làm cho mọi người hiểu lầm là Thẩm Vu Quy đang nói dối.
Thẩm Vu Quy thấy cô ta giả vờ giả vịt thì khóe môi lại cong lên.