_Thật trùng hợp...
Triết Hạn mỉm cười nhìn Trương Mẫn
Trương Mẫn đứng trước gương vừa rửa tay vừa trả lời anh
_Trên đời làm gì có nhiều trùng hợp như vậy...
Câu nói này ẩn ý cũng rất nhiều nhưng Triết Hạn lại chỉ nhếch mép cười nhẹ
_Lúc nãy khi nhìn thấy cậu tôi đã rất bất ngờ và bối rối...
Trương Mẫn nhìn vào khuôn mặt anh qua tấm gương lớn
_...! Nhưng Trương tam thiếu gia thì lại rất điềm tĩnh khi lần đầu nhìn thấy tôi...!Dù có thể Cung Tuấn đã từng nhắc với cậu về tôi...!Nhưng lần đầu gặp mặt, cậu không chút ngạc nhiên nào sao ?
Triết Hạn vẫn phải thầm khen một câu trong lòng.
Trương Mẫn thật sự rất thông minh và lý trí.
Dù lúc bản thân đang bất ngờ và hoang mang vẫn có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt của người khác
_Tôi tất nhiên rất tò mò về người có gương mặt giống mình...!nên cũng phải điều tra một chút...
Triết Hạn bình tĩnh trả lời Trương Mẫn, anh mỉm cười với người trong gương
_...!Thời gian qua anh sống ở Pháp cũng rất tốt nhỉ ? Còn có vẻ rất hạnh phúc...!
Anh dừng một chút rồi lại hiếu kỳ hỏi Trương Mẫn
_Sao không dẫn người yêu bé nhỏ của anh trở về ra mắt mọi người...?
Trương Mẫn tái mặt nhìn anh chằm chằm
_Cậu ấy là sinh viên...!đúng không ? Hình như mang họ Triệu...tên gì nhỉ ? Tôi không nhớ rõ lắm...
_Đủ rồi...
Trương Mẫn tức giận cắt ngang lời anh.
Nhưng Triết Hạn lại không có ý ngừng lại
_Nhìn trong ảnh thì rất đẹp trai...!rất tuấn tú...
Triết Hạn không nhìn vào gương nữa mà quay hẳn người qua nhìn Trương Mẫn nở một nụ cười lạnh
_Và rất giống...!Cung Tuấn...
Trương Mẫn không kìm chế nổi nữa, liền nắm lấy cổ áo Triết Hạn, anh mắt như dao nhọn nhìn thẳng vào anh
_Chuyện của tôi không liên quan đến cậu...
Triết Hạn không có chút gì là sợ hãi hay lo lắng, anh còn nhếch mép kiêu ngạo nhìn đối phương tức giận
_Đúng vậy.
Chuyện của anh không liên quan đến tôi...
Triết Hạn nằm lấy bàn tay Trương Mẫn trên cổ áo mình, dùng sức gỡ từng ngón tay một.
Thể lực của anh trước giờ đều không hề yếu
_Cùng một câu nói...!Và chuyện của tôi cũng không liên quan đến anh...
Triết Hạn nhìn vào gương sửa lại cổ áo có phần bị nhăn rối
_Trương Mẫn...!Chúng ta vẫn nên nước sông không phạm nước giếng...!Tôi không rảnh rỗi xen vào chuyện của anh...!Tất nhiên cũng không muốn anh xen vào chuyện của tôi...
Nói xong Triết Hạn mỉm cười nhìn đối phương rồi mới rời đi
Dù đã thể hiện được sự kiêu ngạo hoàn mĩ nhất nhưng chỉ trong lòng Triết Hạn biết rõ, anh cũng không phải điềm tĩnh thật sự.
Nên phải dùng cả trò uy hiếp này để người thông minh như Trương Mẫn không tiếp tục đào sâu về anh nữa
Khi Triết Hạn trở lại buổi tiệc thì đã không nhìn thấy Cung Tuấn ở chỗ cũ.
Triệu Thạch nói với anh là cậu vừa ra ngoài nghe điện thoại.
Triết Hạn liền đi ra hành lang tìm người
_...!Được...!Con biết rồi...!Mẹ đừng lo...!Con sẽ đưa anh ấy về nhà...
Khi Cung Tuấn tắt máy quay người lại thì đã thấy Triết Hạn đứng dựa lưng vào hành lang nhìn cậu, cũng thể hiện bản thân anh đã nghe rõ những lời cuối lúc nãy mà cậu đã nói
_Xin lỗi...!Đêm nay tôi phải đưa anh ấy về nhà chính...
Cung Tuấn khó xử nhìn anh.
Bản thân cậu không hề muốn đối mặt với Trương Mẫn lúc này, cũng không muốn để Triết Hạn phải tự về một mình...!Nhưng lúc nãy, cậu đã hứa với mẹ sẽ về ăn bữa cơm họp mặt với gia đình
Triết Hạn nhìn thấy sự khó xử trong mắt cậu, anh đột nhiên nhớ về một đoạn hồi ức nhỏ, trái tim anh lại bị sự đồng cảm làm dao động
_Không sao..
Tôi có thể tự về...!
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cậu
Cung Tuấn cũng không muốn làm đôi bên tiếp tục khó xử, cậu bước qua anh để trở lại buổi tiệc tìm Trương Mẫn.
Nhưng khi đi qua vai Triết Hạn, cậu vẫn không nhịn được mà nói thầm cùng anh
_Xin lỗi...
Triết Hạn thật sự bị sự chân thành của cậu làm cho khó chịu.
Nhịn không được mà gọi người kia
_Cung Tuấn...!
Anh quay lại nhìn bóng lưng của cậu
_Tình yêu phải tự bản thân mình giành lấy...!Biết đâu...!người ấy cũng có chút thích cậu...!Thử thêm một lần nữa đi...
Cung Tuấn vô cùng ngạc nhiên khi nghe những lời