Cô đã cố gắng tin lời Quốc Thiên nhưng mà những lời anh nói thật sự rất mơ hồ nhất là đối với một người ăn bám nhà mình gần một năm trời càng vấy lên hoài nghi về việc Quốc Thiên đang có vấn đề về thần kinh.
Nguyệt Vân đăm đăm nhìn vào đôi mắt của Quốc Thiên.
Ánh mắt anh toát lên vẻ tự tin tràn đầy sự tin tưởng khiến Nguyệt Vân cũng lung lay ý nghĩ liên hồi không biết nên tin bên nào.
“Mày còn không mau cút ra ngoài cho tao ngay.”
Thu Cát bực tức nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Nguyệt Vân.
Quốc Thiên nhặt lấy chiếc áo của mình xé toạc làm hai rồi quấn chặn máu lại.
Anh vẫn không mảy may để ý những lời của Thu Cát.
“Sao nào, cái thằng không biết ngượng, đi nhận vơ công sức người khác bộ mày không tự nhục hay tự nhìn vào gương mà vả vào mặt đi hả.”
Trần Đôn lên tiếng mỉa mai.
“Kẻ cần vả vào mặt tự nhủ là ngươi đó.”
Quốc Thiên nhìn căm phẫn Trần Đôn
Thu Cát nghe thế tức giận cầm cây chổi lao lại đánh Quốc Thiên.
“Thằng chó này cút ngay, cút ngay.”
“Đuổi như con chó rồi mà cũng vẫn không đi, công nhận thằng này mặt chai còn hơn gì.
Nghĩ sao mà dám tự nhận giải quyết chuyện của tập đoàn Hải Trí đúng là điên mà.
Bộ mày nghĩ mày là ai, hay chỉ là một con chó ăn bám nhà vợ.”
“Đúng tao không là cái gì cả như lời mày nói nhưng mày có biết tại sao mọi việc lại trái ý với kế hoạch của mày không.
Là tên Hà Trung đã nói cho tao đó.”
“Mày nên đi mua thuốc uống đi thằng tâm thần.” Thu Cát cắt lời.
Trần Đôn đứng sững suy nghĩ.
Bởi vì những lời Quốc Thiên nói nghe đúng thật vô lý nhưng không hiểu sao bằng cách nào đó mà Quốc Thiên lại biết được câu chuyện của hắn và tên Hà Trung.
“Con rể à đừng để ý những lời thằng tâm thần này nói, công của con giúp đỡ con gái ta sẽ không có đứa nào có thể dành công trạng này của con được.”
Thu Cát nói thế Trần Đôn cũng hơi e dè rồi diễn tiếp.
“Thôi cút mẹ mày đi đừng có đứng đây làm chật đất nữa.”
Quốc Thiên lúc này tức giận vô cùng, anh nuốt giận vào tim đứng lên cầm quần áo của mình thẳng thừng rời ra khỏi nhà.
Trước khi bước ra cửa, Quốc Thiên quay lại nhìn Nguyệt Vân rồi nói.
“Nguyệt Vân à, đời này kiếp này anh có thể bị người khác vùi dập.
Nhưng lừa dối em thì chuyện đó tuyệt đối anh không thể làm được.
Nếu em tin tưởng anh thì sẽ không bao giờ để những lời hoa mỹ kia che mắt mình.”
Chưa kịp để Quốc Thiên nói thêm Thu Cát với ly nước trên bàn tạt vào mặt anh rồi đóng sầm cửa lại.
Nguyệt Vân thấy vậy nhưng trong cô như có gì đó đôn thúc mình cũng chạy nhanh ra.
Trần Đôn thấy thế cản lại.
“Nguyệt Vân em đi đâu vậy.”
“Anh bỏ tôi ra đừng làm tôi bực.
Tôi phải ngăn Quốc Thiên lại.”
Ánh Thu lúc này ngồi trên ghế cũng quan sát được tình hình chạy ra cản Nguyệt Vân lại.
“Chị ơi, chị bị hắn bỏ bùa rồi à.
Tại sao lại theo hắn chứ rõ rang anh Trần Đôn tốt hơn nhiều cơ mà.”
Thu Cát cũng tiến lại mắng.
“Con đừng có điên nữa được không.
Tại sao phải theo thằng đó cơ chứ có phải con bị dính bùa gì của nó rồi đúng không hả.
Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi coi thầy để gỡ bùa.”
“Không, con không có điên hay bị ma quỷ ám gì cả nhưng… Con tin anh ấy không nói dối đâu.”
Trần Đôn cau mày nói.
“Nguyệt Vân à, rõ ràng em nhìn đi anh với hắn ai đáng tin hơn hả.
Hắn chỉ là một tên khố rách áo ôm làm gì có cửa để có thể quen biết được với tập đoàn lớn như Hải Trí cơ chứ.
Những việc này đều là do anh đã gọi cha anh, bảo ông ấy giúp một tay nếu em không tin anh sẽ dẫn em tới gặp bố anh để ông ấy nói rõ.”
Thu Cát cũng xen vào.
“Đúng rồi, con nên nhìn nhận thực tế đi, rõ ràng cậu Trần đây có thể làm được chuyện đó bởi vì cậu ấy đã hứa với con rồi mà.
Với tiếng tăm của nhà cậu Trần đây thì con còn nghĩ cậu ấy đang nói xạo với con sao mà con lai tin lời cái thằng khố rách kia hơn à.”
Nguyệt Vân không nói năn gì quay qua nói với Trần Đôn.
“Có phải anh nói thật không Trần Đôn.”
“Đúng rồi anh nói thật mà, em không tin thì mình đi tìm cha anh để ông ấy nói rõ cho em biết.”
“Rõ ràng anh nói với tôi là cưới anh rồi anh mới giúp đỡ chuyện của tôi, ấy vậy mà giờ lại làm trước.
Quốc Phong thì cũng nói với tôi hôm qua thì hôm nay anh ấy đã tới đứng trước mặt tôi nói là anh ấy đã giúp tôi.
Thật sự tôi khá là nghi ngờ anh đó Trần Đôn.”
Đôi mắt Trần Đôn đảo qua một bên.
“Em đừng để