“Mời cậu ngồi!”
Lan Hữu Nha đưa tay lộ vẻ khách khí với Quốc Thiên.
Quốc Thiên còn chưa rõ nguyên nhân thần y Lan lại mời mình tới mà còn lại khách khí với mình bụng thầm nghĩ.
“Không lẽ nào ông ấy muốn mình làm cháu rể ông ấy thật nhỉ.”
“Cậu Thiên này! Cho lão phu hỏi cậu một chút chuyện được không?”
Lan Hữu Nha cất giọng hỏi.
“Vâng, ông cứ hỏi đi ạ.”
“Ta nghe con bé Lan Ngọc nói rằng cậu biết dùng Mười ba châm Quỷ Môn không biết có thật hay không?”
Nói tới đây Quốc Thiên hơi bối rối còn chưa biết trả lời sao thì Lan Ngọc nói xen vào.
“Ông nội, Quốc Thiên không hề hiểu y thuật.
Anh ấy cũng nói nó là những thứ mình coi được trên mạng mà bắt chước theo.
Ông đừng quy nó là mười ba châm Quỷ Môn gì đó.
Chúng chỉ là tiểu thuyết vớ vẩn hay chỉ có trong phim thôi ông.”
Lan Hữu Nha lắc đầu.
“Cái đó là có thật đó cháu gái của ta, mười ba châm quỷ Môn này là tổ tiên nhà họ Lan chúng ta đã từng có người sử dụng.
Nhưng trải qua bao nhiêu thế hệ thì nó đã bị thất truyền, tới đời của ông thì hầu như chỉ còn có chín châm thôi.
Mà cứ mất một châm là giảm đi rất nhiều sức mạnh.
Loại châm pháp ma quỷ còn khó lường như vầy nên ta không thể nào dạy cho cháu được.”
Rồi quay qua nhìn Quốc Thiên nói.
“Này anh bạn nhỏ, hôm nay tôi tìm cậu tới đây cũng chỉ để xem nó thực sự có thật hay không, do hoàn toàn tò mò.”
Nói tới đây Quốc Thiên không chối nữa bèn thừa nhận.
“Xin lỗi Lan Ngọc, là do tôi nói dối cô.
Mười ba châm quỷ môn kia là do tôi sử dụng thật.”
Lan Ngọc trố mắt ngạc nhiên.
“Cái gì cơ chứ, anh nói thật sao.
Làm sao mà anh có thể sử dụng mười ba châm quỷ môn được.
Không lẽ anh học linh tinh mà có thể sử dụng được nó thành thạo sao hay là nó từ trên trời rơi xuống vậy.”
Quốc Thiên không muốn thừa nhận là những thứ kì diệu này là từ trên trời rơi xuống thật.
Chưa kịp trả lời thì bên ngoài nghe tiếng ồn ào.
“Thần y Lan, thần y Lan.
Xin hãy cứu mạng, cứu mạng con gái của tôi.”
Sau đó là tiếng nói vang vọng vào.
“Có chuyện gì vậy hả?”
“Là một cô bé, sắc mặt xanh mét, có vẻ cô bé không thở được.”
Lan Hữu Nha nghe vậy tức tốc bước ra xem cớ sự như nào.
“Có chuyện gì vậy?”
Một người đàn ông trung niên ôm bé gái khoảng năm, sáu tuổi với vẻ mặt lo lắng và bất lực.
Lan Hữu Nha thấy tình thế nguy cấp vội tiến lại kiểm tra.
Vừa kiểm tra thì sắc mặt cô bé tái nhợt hẳn rồi tắt thở.
Nhịp tim cũng không còn đập nữa.
“Có chuyện gì đã xảy ra với con bé vậy?”
Lan Ngọc vội vàng lao tới hô hấp nhân tạo cho cô bé vừa gặng hỏi.
Người đàn ông trung niên nước mắt nước mũi đầm đìa, vừa khóc vừa nói.
“Tôi không biết …tôi đang mua đồ còn chưa kịp trả tiền thì …quay sang con bé đã ngã xuống đất bất tỉnh.”
Lan Hữu Nha nghe vậy tức tốc nói.
“Kiểm tra yết hầu xem có vật thể lạ không?”
Lan Ngọc tức tốc sốc cô bé dậy kiểm tra nhưng không thấy bất kì vật thể lạ nào nằm trong.
Lan Hữu Nha tiến lại dùng sức vỗ cô bé vài cái thật mạnh nhưng không có kết quả gì cả.
Ông ấy khựng lại quay sang nhìn người đàn ông trung niên lắc đầu thở dài.
Người đàn ông òa khóc trong đau đớn, nhào tới bên thi thể con gái mình gào thét.
Quốc Thiên đứng ngoài nhìn cảnh tượng đau thương này, chợt nhìn thấy một bóng đen nhỏ nhắn tựa trạc giống với cô bé đang đứng cạnh người đàn ông mà nhìn ông ấy khóc.
“Cái gì vậy cơ chứ.
Bóng đen này là … linh hồn?”
Quốc Thiên bắt đầu ngờ ngợ khả năng của mình.
“Sao lại có thể nhìn thấy cả linh hồn thật sao.
Rốt cuộc sức mạnh này còn có thể thấy được những thứ gì khác nữa chứ?”
Có một sự thật là người chết không thể cứu sống lại nhưng trong phương pháp của thiên y thì người chết vẫn có thể được cứu sống.
Quốc Thiên tiến lại vỗ vai Lan Ngọc, cô đang cố