Căn phòng sa hoa vip nhất của khách sạn Long Vương được bố trí đặc biệt để đón tiếp Quốc Thiên.
Anh ngã người xuống chiếc giường long phụng sa hoa thở dài một hơi.
“Chà thật là thoải mái dễ chịu, lâu rồi mình không được nằm trên chiếc nệm êm tới như thế này.”
Từ ngày xảy ra tai nạn tới giờ, Quốc Thiên không ngày nào mà được ngủ một giấc ngon lành hay chỉ ít là được nằm trên chiếc giường.
Lên viện thì nằm ngủ cạnh mẹ về nhà thì trải chiếc chiếu manh nằm dưới bếp.
Quốc Thiên vẫn cảm giác lân lân, anh lấy sợi dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến ra nhìn ngắm.
“Sợi dây chuyền này chắc vợ sẽ thích lắm đây.”
Anh cười mỉm vui thầm trong bụng.
Trong căn phòng sa hoa yên ắng, những ký ức cũ lại ùa về.
Việc mất đi người cha mà anh yêu quý nhất trong đúng dịp cưới của anh là điều anh đau lòng nhất.
Còn chưa kịp thấy màu hồng thì mọi tai họa ập tới lên người chàng trai.
Quốc Thiên nhớ lại mà nước mắt hơi rưng rưng.
Rồi anh dần dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
.
Tiếng điện thoại reo lên.
Quốc Thiên bật chồm dậy.
“Ôi trời sáng rồi sao.”
Anh đưa mắt nhìn xuống chiếc điện thoại đang hiển thị thông tin số giờ ngày hôm nay kèm theo đó là vài cuộc gọi nhỡ.
“Ủa nay là….chết rồi sáng nay mẹ mình phẫu thuật mà hôm qua mình quên cài giờ.”
Rồi anh vội vàng chồm dậy chạy ra bắt vội chiếc taxi lao thẳng tới bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện, anh cuống cuồng chạy thật nhanh vào phòng mẹ mình.
Thấy các bác sĩ đang vây quanh anh như chết lặng đứng thần người trước cửa.
Lan Ngọc quay qua thấy cất giọng.
“Quốc Thiên, anh tới rồi à.”
Quốc Thiên chân run run môi mấp máy.
“Mẹ…mẹ tôi…sao rồi.”
Thấy khuôn mặt của Quốc Thiên, Lan Ngọc xua tay.
“Này không như anh nghĩ đâu.
Tôi nói điều này tuy hơi khó tin nhưng sáng nay khi chuẩn bị bắt đầu làm phẫu thuật thì mẹ của anh bỗng chuyển biến tốt hơn bao giờ hết.
Mọi thứ khiến tất cả y bác sĩ ở đây đều kinh ngạc nên mọi người mới tụ lại đông như vậy thôi.”
Nghe thế Quốc Thiên mới trở lại bình thường hớn hở.
“Thật vậy sao thưa bác sĩ Ngọc, vậy là không cần phải phẫu thuật nữa sao.”
“Ừm, trước mắt tôi phải theo dõi tình trạng thêm vài ngày nữa mới có thể phán đoán được.
Nhưng trước mắt chúng tôi vẫn còn khá ngạc nhiên về điều kì diệu này.”
“Ôi thật tốt quá đi.”
Quốc Thiên vì mừng quá mà ôm luôn cả Lan Ngọc khiến cô bất ngờ toang định đẩy ra nhưng cô biết đây không phải là cố ý nên cũng để im.
“Thôi được rồi mọi chuyện đã ổn rồi anh đừng lo lắng nữa.”
Quốc Thiên như muốn khóc nhưng Lan Ngọc vỗ vào lưng anh nói.
“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi anh hãy mạnh mẽ lên.”
“Vâng tôi biết rồi tôi vô cùng biết ơn cô, Lan Ngọc.”
Họ đứng ôm nhau như là một đôi tình nhân thứ thiệt khiến các y bác sĩ đứng trong cũng nhìn ra.
“Này anh ôm tôi hơi lâu đó thả tôi ra được chưa.”
“À bác sĩ này, hình như khóa quần tôi mắc phải gì rồi.
Tôi không dám nhúc nhích sợ cô bảo tôi bi3n thái.”
“Trời ạ…” Lan Ngọc thở dài.
Lúc này đây bên biệt thự nhà họ Đào.
Từ đằng xa một chiếc Lamborghini đang chạy tới trước cổng.
Tên Trần Đôn là chủ của chiếc xe đó hắn hí ha hí hứng đứng trước bóp còi xe rân vang cả khu.
Từ trong nhà Thu Cát ủn ỉn mặc bộ váy ngủ hai dây lắc mông bước ra ngoài nghênh tiếp.
“Ôi cha, con rể của mẹ tới rồi đấy à.
Vào đi con trai yêu của mẹ.”
Vừa thấy điệu bộ của Thu Cát dưới lớp váy ngủ cái gì thấy thì cần thấy hết nhìn mơn mởn như ba mươi, Trần Đôn cũng nuốt nước bọt nghĩ bụng.
“Chà con mụ này cũng ngon lành đấy chứ nhỉ.
Sau khi chiếm được lòng tin của Nguyệt Vân thì bà cũng không thoát khỏi tay tôi đâu.
Cả ba người nhà bà sẽ thành nô lệ tình d*c cho tôi.”
Nghĩ thôi hắn đã không kìm nổi lòng rồi bèn cầm món quà chuẩn bị sẵn tiến tới đưa cho Thu Cát.
“Ôi trời, con rể tới chơi được rồi cần gì quà cáp thế này hả.”
“Mẹ cứ nhận cho con vui, cũng là chút tấm lòng thành của con cho mẹ thôi ạ.”
Để Thu Cát lại nhận quà hắn giả bộ thân mật động chạm vào người Thu Cát, ôm eo chạm mông nhưng Thu Cát không mảy may để ý gì nhiều vẫn chăm chú vào món quà mà Trần Đôn tặng mình.
“Ôi quý hóa quá, đúng là con rể ta khác xa với thằng ăn hại kia không làm nên tích sự gì chỉ giỏi nói mồm.”
“Mẹ à, ngày vui chúng ta không nên nhắc tới tên đó làm gì cho thối mồm.”
“Uầy mẹ quên chứ, xin lỗi con rể yêu của mẹ nha.
Thôi cùng vào nhà nào.”
Nói rồi bước vào nhà cùng Trần Đôn.
Hai chị em Nguyệt Vân và Ánh Thu đang ngồi trước phòng khách.
Thấy mẹ mình tươi cười hớn hở cầm trên tay cả mớ đồ được tặng Nguyệt Vân ngán ngẩm lắc đầu.
“Mẹ à sao lại nhận đồ của người ta nhiều tới như vậy hả.”
Thu Cát mỉm