Thu Cát trợn mắt ngạc nhiên khi nghe Phương Linh nói thế.
“Này cháu nói gì vậy hả? Có nhầm lẫn gì ở đây không đó.”
Trần Đôn cũng giật nảy người lo lắng.
“Này cô đừng có mà ăn nói hàm hồ đó.
Sợi dây này tôi mua hàng thật trăm phần trăm.
Cô nói vậy khác nào nói sính lễ tôi đưa tặng nhà vợ là hàng mã.”
Phương Linh nghe thấy thế ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện này là thế nào hả Nguyệt Vân, sính lễ là sao?”
Nguyệt Vân chưa kịp giải thích thì Thu Cát xen vào nói.
“Cậu chủ Trần Đôn đây sẽ là con rể nhà họ Đào tương lai, bộ con không biết hả.”
“Cái gì cơ chứ, chuyện này là thật sao Nguyệt Vân.” Phương Linh trố mắt ngơ ngác nhìn Nguyệt Vân.
Nguyệt Vân cũng không nói gì.
Trần Đôn xen vào nói tiếp.
“Giờ chúng tôi trên mặt giấy tờ chưa là vợ chồng, nhưng dưới mặt tình nghĩa thì ai cũng công nhận hết cả rồi.
Cô không thấy sao.”
Phương Linh không tin được những lời Trần Đôn vừa nói.
Cô nghĩ trong đầu.
“Rõ ràng, Quốc Thiên hơn hẳn tên xạo chó kia.
Anh ta quyền lực nhất cái đất Thanh Châu này tại sao lại bỏ một người ngon từ phẩm chất cho tới tiền tệ kia chứ.”
Thu Cát nói đôn vào.
“Ôi con rể của mẹ, giờ chỉ cần chờ cái tên cặn bã kia kí giấy li dị thì con sẽ thành con rể yêu của mẹ.”
“Cái gì cả nhà họ không ai biết, Quốc Thiên là một nhân vật tầm cỡ thế nào ư.
Tại sao Quốc Thiên lại dấu kín thân phận tới vậy kia chứ.”
Trong cô dấy lên nhiều dòng suy nghĩ khác nhau, thắc mắc không thể nào lý giải được.
Trần Đôn cũng tự cao nghênh mặt nói.
“Ái chà, cô không biết nên không thể trách gì được.
Chắc là lần đầu cô thấy một chiếc vòng quý như vầy mà đem đi làm sính lễ đúng không.”
Phương Linh bản tính thẳng thắng nên không cần nghĩ ngợi gì đứng dậy nói.
“Đúng cái việc đem món trang sức trị giá chục tỉ làm sính lễ thì ở Thanh Châu này chưa ai làm.
Nhưng mà sợi dây chuyền này tôi khẳng định một lần nữa nó là đồ giả.”
Trần Đôn nhăn mặt lại nói.
“Này, có phải cô và cái tên rách rưới kia là cùng một ruột không hả.
Phán bừa bãi.”
“Này tôi là người làm việc liên quan tới đồ trang sức nên tôi biết rất rõ.
Nhìn vào đã biết ngay hàng chợ mua bảy triệu.”
Như nói trúng tim đen Trần Đôn giật mình á khẩu.
Thu Cát tức giận khi có người khác xỉa xói Trần Đôn đứng dậy bênh.
“Này, cô không biết con là bạn của Nguyệt Vân như nào nhưng con đang xúc phạm con rể nhà họ Đào đấy.”
“Dạ con xin lỗi dì, những chuyện này không thể nào là thật được.
Rõ ràng sợi dây chuyền này là hàng giả.”
Thu Cát cầm cốc nước đang uống dở hất vào mắt Phương Linh, Nguyệt Vân thấy vậy giật mình đứng dậy nói.
“Mẹ, sao mẹ lại làm như vậy kia chứ.”
“Ăn nói bậy bạ hàm hồ, mày có giỏi chứng minh tao xem nó là đồ giả không.”
Trần Đôn khoái trá nói them.
“Đúng rồi, cô có giỏi chứng minh cho tôi xem thử nó là đồ giả đi.
Rồi tôi chịu gì cũng chịu cho cô.”
Phương Linh lấy chiếc khăn lau mặt rồi cũng bực tức nói.
“Tôi chính là người bán chiếc dây chuyền Khuynh Thành Chí Luyến này.
Nên tôi biết rất rõ ai là người đã mua nó.”
“Cô nói mắc cười thật, không phải tôi thì là ai nữa hả?”
“Là người khác nhưng chắc chắn không phải là anh, tôi đâu có bị ngu mà không nhớ rõ người đã mua sợi dây chuyền đó cơ chứ.”
Trần Đôn nghênh mặt thách thức.
“Vậy nói xem là ai đã mua sợi dây chuyền đó hả.”
“Đó là Qu…”
Nói tới đây cô ngừng lại, vì đã hứa với Quốc Thiên giữ kín chuyện này nên cô bèn cắn răng không nói nữa.
“Sao hả đuối lý không chứng minh được rồi chứ gì.
Cô và tên ăn hại kia đúng là một ruột với nhau mà.”
Thu Cát cũng nhăn mặt quát.
“Nếu cùng là phe của tên ăn hại kia thì mời biến dùm cái, đừng làm cho tao gai mắt.”
Phương Linh cũng không nói năn gì nhiều quay mặt bỏ đi.
Nguyệt Vân cũng đứng dậy chạy theo.
“Xin lỗi Phương Linh, sự cố này thật ra mình không ngờ tới được nó sẽ như vậy.”
Phương Linh lắc đầu nắm lấy tay Nguyệt Vân.
“Cậu đừng có mà dại bỏ Quốc Thiên, anh ta là người tốt đó.
Chắc chắn những điều anh ấy nói với cậu sẽ làm được.”
Nói xong Phương Linh quay mặt bỏ đi.
Nguyệt Vân nghe bạn nói xong, trong cô đang vấy lên câu hỏi lớn.
“Tại sao bạn mình trước đây là người cực ghét Quốc Thiên nhưng giờ đây lại nói tốt cho anh ta, không biết có ẩn tình