Nếu Tỳ Hưu đang tìm mình trong thành, chẳng phải cô ta tiêu đời rồi sao? | "Bảo cô đi thì đi đi, nói lời vô ích làm gì?"
| Hám Thừa Phong cực kỳ tức giận, không ngờ Cổ Tiêu Thị cũng dám tùy ý từ chối mệnh lệnh của mình như thế.
"Cô cũng to gan đấy, dám chất vấn tôi à?".
Anh ta trực tiếp tát cho Cổ Tiêu Thị một cái. | Cổ Tiêu Thi hoàn toàn không thể tin nổi mà | nhìn chằm chằm đối phương, khắp gương mặt đều là vẻ kinh hoàng.
| Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ mình lại bị đánh.
| Lúc đầu Cổ Tiêu Thị dựa vào nhan sắc của mình, cộng thêm kỹ thuật quyến rũ lấy làm kiêu ngạo, cho rằng hoàn toàn có thể đánh gục đối phương.
Nhưng mà lúc này Hám Thừa Phong lại ra
tay với mình.
Cổ Tiêu Thị mang theo nỗi ấm ức trực tiếp đi ra ngoài, trong lòng ghi hận không thôi.
Sở dĩ nói Cổ Tiêu Thị cũng rất sợ hãi, mình. sẽ gặp phải Tỳ Hưu truy sát, nhưng Cô Tiêu Thị càng không cam tâm bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay. - Cô Tiêu Thi âm thầm thì trong lòng nhất định phải báo thù.
"Đồ khốn... quả nhiên mấy tên đàn ông này không một ai tốt cả!"
Biểu cảm của Cổ Tiêu Thị cũng vô cùng khó coi, cô ta nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, tiến về phía phủ nhà họ Chu. | May mà hai nhà cách nhau không xa, Cổ | Tiêu Thị không phí quá nhiều thời gian đã đi tới phủ nhà họ Chu rồi.
| Người ở nơi này phần lớn đều biết Cô Tiêu Thi, bọn họ đều rất rõ ràng, người phụ nữ này chính là bóng hồng bên cạnh thành chủ.
Cổ Tiêu Thị thuận lợi tiến vào trong phủ, cũng nhanh chóng tìm được Trần Trác Phi.
Lúc này Trần Trác Phi đang chơi đùa với nhẫn trữ đồ của mình, ông ta bỏ vô số đạn dược
và vũ khí mình mua được vào trong nhẫn trữ đồ.
| Những vật đặt bên trong căn bản là không ai biết được, cho dù ngay cả người nhà họ Chu cũng không có cách nào lục được đồ trên người mình.
Bây giờ người tu hành ai ai cũng có nhẫn, cũng không ai coi chiếc nhẫn trong tay Trần Trác Phi là gì.
Với cả, một khi nhẫn trữ đồ nhận chủ, cho dù bọn họ có cưỡng ép đoạt lấy,