"Đúng rồi, gần đây Cổ Nhạc Nhạc học tập thế nào? Chẳng lẽ cậu ta thực sự có thể luyện chế vũ khí, hoặc là mấy loại hình trận pháp gì đó sao?"
Thật ra trong lòng lão Loan cũng rất quan tâm đến vị sư đệ kia.
Dù nói thế nào thì hai người họ cũng có trận cá cược, nếu ông ta không sánh bằng Cổ Nhạc Nhạc thì quả là có chút mất mặt.
Càng quan trọng hơn là tất cả mọi người đều học cùng một vị sư phụ, tri thức ông ta mà không học được bằng nửa người ta thì quả là khó xử!
"Con nghe Cổ Nhạc Nhạc nói cậu ấy học được rất nhiều thứ, với cả."
Nói đến đây, Hoa Vân Doanh có chút ngại nhìn thoáng qua sự phụ mình, không biết lời tiếp theo có nên nói hay không.
Lão Loan có chút tò mò, không biết rốt cuộc đối phương muốn nói gì. "Con có gì thì cứ nói, đừng ngại, không cần thiết phải ấp úng, ta cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi gì".
Thật ra thì lão Loan vẫn vô cùng rộng lượng đối với việc này, mặc dù ông ta rất muốn thắng, nhưng ông ta sẽ dùng cách đường đường chính chính mà thắng.
Nghe sư phụ nói vậy, Hoa Vân Doanh cũng buông được tảng đá trong lòng xuống.
"Con nghe sư tổ nói, sức học của Cổ Nhạc Nhạc tiến bộ rất nhanh, hình như có thể dễ dàng học được nhiều | thứ."
"Nói là trận pháp hay luyện khí gì đó đều học rất được" Hoa Vân Doanh hờ hững nói một câu, suýt thì làm cho lão Loan tức chết. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ cái tên nhóc kia lại mạnh thể tùy tiện mà thu được kết quả cao. "Thật à?". Ông ta run rẩy lên tiếng hỏi. Hoa Vân Doanh nghe được những lời này thì yên lặng gật đầu. Bây giờ lão Loan chỉ muốn trực tiếp đập đầu vào tường mà chết thôi.
Ông ta sống đến hơn nửa đời người, thậm chí ngay cả một tên nhóc con miệng còn hội sữa cũng không bằng, đúng là quá mất mặt rồi.
Hoa Vân Doanh cũng không có chú ý tới vẻ bất thường của sư phụ mình, cô nhìn thoáng qua sự phụ rồi lanh lợi. quay người rời đi.
Mình còn hẹn Cổ Nhạc Nhạc cùng nhau luyện chế đan dược nữa, cho nên không thể lãng phí thời gian. Nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi của đồ đệ bảo bối mình rời đi, cuối cùng lão Loan chỉ đành lắc đầu cười. Dù sao cũng đều là người một nhà, nếu bọn họ trở nên lợi hại, vậy cũng coi như là một chuyện tốt.
Mà lúc này, Trần Bình đang dẫn theo Sư Chấn Thiên trở lại vùng âm hồn lần nữa.
Trần Bình luôn cảm thấy nơi này có chút cổ quái, nhưng chưa thể nói ra là kỳ lạ ở đâu, chỉ có thể dẫn theo Sư Chẩn Thiên quay lại, hi vọng có thể tìm ra điểm kỳ quái gì.
Lúc mấy người Trần Bình tiến vào vùng âm hồn, tìm tòi một phen, phát hiện bên cạnh có một con yêu thú rừng. râm.
Yêu thú rừng rậm này nhìn qua có chút bình thường, dường như cũng không có gì đặc biệt.
"Nơi này xem ra vẫn kém