"Đúng là một tên ngu xuẩn, cũng dám dùng tay đón chiêu chí mạng của Tam sư huynh, chẳng lẽ anh ta không biết chiều sở trường của Tam sư huynh là trực đảo hoàng lòng sao?"
Có người không nhịn được lên tiếng chế giễu Trần Bình, bọn họ đều phát hiện, Trần Bình là một kẻ đầu óc bị điên.
Trần Bình đương nhiên nghe được lời của đám người kia, anh không nhịn được mà bật cười, xem ra mấy tên này quá ngây thơ
rồi.
"Hôm nay để cho anh xem cái gì gọi là thực lực tuyệt đối."
Trần Bình không trốn cũng không né, lập tức vươn tay chặn công kích của đối phương.
Anh dễ như trở bàn tay cầm được cây côn này, sau đó cướp được về tay mình, tiện tay vung mấy lần. Động tác của anh làm cho tất cả mọi người đều hoàn toàn trợn tròn mắt.
Ai mà ngờ được, Trần Bình có thể dễ dàng cướp được cây gậy trong tay Tam sư huynh chứ?
Với cả Tam sư huynnh rõ ràng đã xuất ra chiêu chí mạng như vậy rồi, nhưng Trần Bình vẫn có thể tùy ý đối kháng như cũ, đây quả thực là khoa trương vô cùng!
"Chờ chút, rốt cuộc tình hình là sao?"
"Cái tên này rốt cuộc có lại lịch thế nào mà có thể tiếp nhận chiêu thức của tam sư huynh như vậy
Người của Kiếm Vân Tông hoàn toàn trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ Trần Bình lại có được thực lực mạnh mẽ như vậy.
Những người đi đường khác cũng không nhịn được lộ ra vẻ hoảng sợ, vốn bọn họ không dám tiếp tục xem náo nhiệt, không ngờ Trần Bình lại có thể lấy cứng chọi cứng, tấn công đối phương.
Lý Dũng đứng bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Bình, anh ta biết Trần Bình rất mạnh nhưng không ngờ lại đến mức này.
Thật ra Trần Bình hoàn toàn có thể dễ dàng đón được chiêu của đối phương, anh vốn chẳng cần phải dùng quá nhiều lực.
Trong mắt anh, cái tên này chỉ là trẻ con miệng còn hội sữa.
Một đứa trẻ thì sao có năng lực đi đọ lại sức của người trưởng thành?
Trên mặt Tam sư huynh run nhẹ, cũng không hiểu vì sao lại thành thế này.
Chiêu này anh ta dùng chưa từng thất bại, cho dù là đối thủ dạng gì đều sẽ thua dưới đòn chí mạng này của anh ta.
Người như Trần Bình lại càng không cần nói nhiều.
"Tại sao có thể như vậy?"
Tam sư huynh bị cướp đi cây côn, thì đương nhiên có quyền phát biểu nhất.
Lúc ấy anh ta liền cảm nhận được một sức mạnh vô cùng vô tận, công kích về phía mình, làm cho mình không có cách nào ngăn cản cường độ, cướp đi cây gậy của mình.
Cường độ này khiến cho anh ta cảm thấy rất hoảng sợ.
Thậm chí anh ta không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, lập tức bị quật bay. Nhưng vào lúc giao đấu với Trần Bình, anh ta rõ ràng cảm nhận được Trần Bình chỉ là một người bình thường mà thôi.
Nhìn Trần Bình có vẻ không quá lợi hại, thậm chí không cảm nhận được nguyên khí lưu chuyển, vậy mà vẫn có thể khoa trương đánh bẹp mình như vậy, đây là tình huống gì chứ?
Chênh lệch to lớn làm cho tất cả mọi người đều có chút không tiếp nhận được, ánh mắt của