Lần này Trần Bình chỉ xuất ra một phần nhỏ của lực, anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc thực lực của đối phương đến cảnh giới
Trần Bình không ngừng áp chế cảnh giới tự thân, cuối cùng anh và Giang Thiên Tuyệt đánh thành ngang tay. Lúc này, Giang Thiên Tuyệt đã sớm dao động, anh ta có chút hối hận vì đã tác chiến với Trần Bình.
Ban đầu giao đấu, anh ta còn tự đắc, cho là Trần Bình không có thực lực gì, sau đó mới phát hiện, hóa ra tất cả đều là Trần Bình đang nhường anh ta.
Nhưng càng về sau anh ta càng phát hiện chuyện có phần không thích hợp. Rõ ràng bản thân đã dùng toàn lực mà không có cách nào phá vỡ nửa điểm phòng ngự của Trần Bình, thậm chí còn không tìm ra sơ hở trong chiêu thức của Trần Bình.
Loại cảm giác bất lực này làm cho anh ta thấy sợ hãi, tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh ta chưa từng gặp phải kẻ địch khó đối phó như vậy.
"Sao có thể thể này, rõ ràng cái tên này nhìn qua chẳng khác gì người bình thường, nhưng sao thực lực lại lợi hại thế?”
Trong lòng Giang Thiên Tuyệt âm thầm lẩm bẩm, anh ta liên tiếp lùi về sau, đã có cảm giác chống đỡ không nổi.
Nếu trên đời có bán thuốc ân hận, thì cho dù có táng gia bại sản, anh ta cũng nhất định phải đổi lấy một viên.
Bề ngoài, nhìn hai người như anh đánh tôi tới, thực lực ngang hàng.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Giang Thiên Tuyệt hiểu rõ, Trần Bình hoàn toàn đơn phương nghiền ép chính mình, thậm chí từ trong chiêu số đã cho thấy cảm giác trưởng bối đang dạy dỗ vãn bối.
Giang Thiên Tuyệt luôn tự nhận mình là thiên tài đệ nhất, làm sao có thể chấp nhận được?
Trong mắt mọi người, Trần Bình đang dùng sức chính mình để chặn sát chiêu của Giang Thiên Tuyệt.
Bọn họ cũng thấy kinh ngạc, không nhịn được ở bên cạnh xì xào bàn tán.
“Kỳ lạ quá, người này có thể cản được chiêu thức của Nhị sư huynh, tôi thấy anh ta cũng có chút bản lĩnh đấy” “Một chiêu kia của Nhị sư huynh chưa từng bại, cái tên này lại chống đỡ được, đúng là kỳ lạ”. “Anh ta thì có thể có bản lĩnh gì, vừa nhìn liền biết do may mắn thôi”
Có người cảm thấy thực lực của Trần Bình cao cường, cũng có người cảm thấy Trần Bình chỉ là dựa vào may mắn, có điều lúc này ai cũng khẩn trương.
Người của Kiếm Vân Tông không ngờ là, Trần Bình có thể chống cự đến hiện tại, nếu tiếp tục để Trần Bình hung hăng càn quấy, vậy mặt mũi của Kiểm Vân Tông biết để vào đâu?
Mà suy nghĩ của mình người qua đường thì cực kỳ đơn giản. Bọn họ hi vọng Trần Bình có thể tiếp tục chiến đấu, nếu có thể xử lý được đối phương thì dĩ nhiên là tốt nhất. Nếu như có thể mượn Trần Bình làm giảm nhuệ khí của bọn họ, vậy thì đúng là hoàn hảo.
Hiện tại, trong lòng Giang Thiên Tuyệt có chút bất an, anh ta thậm chí không có cả năng lực tự an ủi bản thân.
Nếu như lần này mình thua, vậy thì mình sẽ trở thành tội đồ trong tông môn.
Nghĩ đến đây, Giang Thiên Tuyệt không nhịn được nắm chặt tay thành đấm, lấy một viên đan dược trong túi áo ra.
Viên đan dược này là bảo bối mà anh ta cất giữ đã lâu, ngày thường cho dù gặp phải yêu thú cực kỳ hung hãn, anh ta cũng không lấy ra dùng.
Lúc nuốt nó vào trong cơ thể, Giang Thiên Tuyệt lập tức cảm thấy cả người nóng lên, ngay sau đó cơ thể trở nên đỏ bừng, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Cùng lúc đó,