Lúc này Sư Chấn Thiên đang ngồi ở trên ghế nói đủ thứ chuyện và xem phong cảnh,
Đối với anh ta mà nói, chuyện tu hành không có vấn đề gì cả.
Dù sao sức mạnh của mình đã ở nơi đây, cho dù anh ta không tu hành thì cũng không thể nâng cao sức mạnh một cách nhanh chóng. Cho nên vào ngày bình thường anh ta chỉ cần ngủ một giấc, sau đó tỏ ra ngây ngô là được rồi.
Nhìn thấy Trần Bình quay lại với vẻ hứng thú tràn trề, Sư Chấn Thiên cũng nở nụ cười sáng lạn.
“Hi hi lão đại à, tôi thấy vẻ mặt của anh sáng rực như vậy. Liệu có phải có tin vô cùng tốt đang chờ tôi không?” Sư Chấn Thiên lập tức tiến sát lại gần vô cùng thân mật.
Nghe thấy lời nói này, Trần Bình gật đầu.
Loan Lão, sau này tôi giao lại cho ông một số cách chế tạo những đan dược khác. Ông ở lại nơi này hướng dẫn đám Tiểu Hắc cùng nhau học nhé"
"Nhất định phải nhanh chóng học được những thứ này, như vậy vô cùng có ích đối với các ông” Trần Bình cười tít mắt nói, sau đó chỉ lên trên đầu đối phương.
Một giây sau, Loan Lão cảm thấy mình như vừa tỉnh ngộ, biết được rất nhiều thứ.
“Được được được, cuối cùng tôi có thể dạy dỗ Tiểu Hắc một lần nữa rồi” Tâm trạng của Loan Lão rất tốt, ông ta nhảy cẫng lên. rồi quay về phòng của mình giống như quay trở lại thời còn trẻ nhất vậy.
Công pháp mà Trần Bình đưa cho đối phương thật sự có thể khiến ông ta có năng lực cải lão hoàn đồng. Ít nhất cùng tu luyện, cơ thể của ông ta sẽ càng trở nên trẻ hơn.
Còn về tướng mạo đương nhiên cũng sẽ trở nên trẻ hơn rất nhìn, nhưng nếu như muốn trở về trạng thái thanh niên thật sự thì vẫn cần phải dựa vào đan dược mới được.
“Cậu xem lão già này vui mừng ghê chưa kìa” Sư Chấn Thiên cũng không kìm được mà bật cười giống như mối quan hệ giữa bọn họ rất được, vì vậy cứ luôn đùa giỡn như vậy.
Sau khi nhận được phần thưởng của Trần Bình, Loan Lão vội vàng tự mình đi nghiên cứu. Trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ, ông ta biết lần này mình được lời rồi.
Đám người Trần Bình không có thứ gì có thể thu dọn cả. Sau khi báo với đám người Tiểu Hắc, anh quay người và rời khỏi nơi này.
Bọn họ sẽ quay về nơi này trong vòng hai ngày để giải quyết chuyện mà họ đã trải qua.
“Đi thôi, xuất phát đến Nam Thành” Sư Chẩn Thiên đi đến nhà họ Bạch một cách vô cùng vui vẻ phấn khởi, anh ta liếc nhìn Trần Bình với vẻ dương dương đắc ý: “Người anh em, lên đường cùng anh trai nào!”.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi như vậy của anh ta, hai anh em nhà họ Bạch cũng toát lên vẻ bất lực. Bọn họ không ngờ đối phương lại coi chuyện này như một chuyến du lịch, xem ra