Đó là lý do khi đối mặt với kẻ thù xa lạ này thì mối quan hệ của bọn họ càng bền chặt hơn bất kỳ ai khác.
Liên tiếp nhìn thấy hai người đàn ông có vẻ ngoài giống mình, Lưu Niệm Bạch cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.
"Bị thần kinh.."
Sư Chấn Thiên đứng bên cạnh không kìm được nói nhỏ một câu, người này trông hung ác dữ tợn, sao đầu óc lại như có vấn đề vậy?
"Chúng tôi đến tìm người ở trong sơn cốc này, có thể anh là người chúng tôi cần tìm, cũng có thể là con cháu của người mà chúng tôi muốn tìm".
Trần Bình nói xong thì cười tủm tỉm, chỉ một lời đã có thể nói rõ ra mọi chuyện.
Lúc này, Sư Chấn Thiên có cảm giác có gì đó không ổn cho lắm.
Mấy người thợ săn gần đó cũng xì xào to nhỏ.
"Tôi thấy người này có vẻ ngoài trông rất giống với kim chủ đại nhân của chúng ta đấy chứ!"
"Đúng vậy đó, nếu không nói thì tôi còn tưởng bọn họ là anh em!"
Mấy người thợ să thật sự có chút quen mặt.
Bạch Nam Thiên nghe thấy thế, sắc mặt có chút khó coi, dù sao anh ta cũng cảm thấy vẻ ngoài của người này thật sự có điểm giống với bản thân.
Hai anh em nhìn nhau, họ đều nhìn thấy chuyện gì đó không đúng lắm trong mắt nhau.
"Rốt cuộc người này là ai? Vì sao vẻ ngoài lại giống chúng tôi như thế?" Bạch Nam Thiên khó chịu hỏi.
ở đây không ai có thể trả lời được vấn đề này, đến Trần Bình cũng tò mò nhìn bọn họ.
Nếu Trần Bình có thể xác định bọn họ có phải là người thân hay không, thì nhất định có thể biết được thân phận của đối phương.
"Hư, mấy người đừng đứng đây mà nói mấy lời vô nghĩa nữa, tôi không quan tâm mấy người đến đây tìm ai, mau cút đi cho tôi".
Lưu Niệm Bạch bất mãn rồi dừng lại trước mặt mọi người, có anh ta ở đây, nhóm người này căn bản không có cách nào tiến thêm một bước.
"Mấy người cút đi."
Nhìn thấy thái độ hung hăng của đối phương, Bạch Nam Thiên hơi khó chịu, anh ta cùng với anh mình liếc nhìn nhau, trực tiếp lấy ra vũ khí.
"Tôi thấy cách ăn mặc của bọn họ chắc là người của sơn cốc, cũng có thể là người trong thôn trại."
Trần Bình đứng bên cạnh cũng kịp cầm một con dao. Sư Chấn Thiên thấy cảnh trước mắt thì đứng xem náo nhiệt không xem nó là chuyện gì lớn. "Có phải người phụ nữ đó là mẹ của tên này..." "Mẹ của tên này không lẽ là người phụ nữ đó?"
Nói đến đây, Sư Chẩn Thiên cũng do dự không biết nói gì, anh ta nghĩ khi nói đến đây, chắc đối phương cũng đã có thể hiểu được ý mình.
Bọn người Bạch Nam Thiên cũng là người thông minh, rất nhanh đã hiểu ý của Sư Chấn Thiên.
"Ý của anh là người phụ nữ kia cùng với cha tôi đã sinh ra đứa con hoang này ở ngoài sao?"
Bạch Nam Địa hơi khó chịu nhìn Lưu Niệm Bạch.
Nếu người này có thái độ ôn