"Cậu không cần sốt ruột đi lại như vậy... không nghĩ tới cậu lại là con trai của Tiểu Phượng, coi như là chúng ta đã tìm đúng người"
Sư Chấn Thiên đứng chặn trước mặt Lưu Niệm Bạch.
Nếu như Lưu Niệm Bạch không có thân phận khác, vậy thì anh ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản đối phương rời đi, nhưng bây giờ Lưu Niệm Bạch lộ ra chuyện mình là con trai của Bồ Tiểu Phượng, vậy nên anh ta chắc chắn phải giữ Lưu Niệm Bạch lại.
"Anh mau thả tôi ra!"
Lưu Niệm Bạch tức giận hét lên, nhưng lại bị Sư Chấn Thiên trực tiếp bắt được, bất kể anh ta vùng vẫy như thế nào, đều không có tác dụng gì.
"Cậu cũng đừng quên những thứ côn trùng đó đều nằm trong tay tôi, nếu cậu đi ra xa tôi quá, tôi sẽ trực tiếp bóp chết những con côn trùng này, đến lúc đó cậu muốn bảo vệ mình cũng không được, mà còn muốn cứu mẹ cậu sao?"
Sư Chấn Thiên nhìn thấy đối phương cố chấp như vậy, cũng không nhịn được mà lôi ra một cái hộp nhỏ.
Thấy được cái hộp trong tay người đối diện, sắc mặt Lưu Niệm Bạch lập tức trở nên khó coi, anh ta không biết tại sao tự nhiên. lại không thấy bóng dáng của đám côn trùng kia, Lưu Niệm Bạch còn định sẽ ra ngoài tìm kiếm một phen, thế nhưng không nghĩ tới toàn bộ đều bị Sư Chấn Thiên bắt đi.
"Được được được, coi như anh lợi hại, tôi không đầu lại anh được chưa!"
Lưu Niệm Bạch đi thẳng đến chỗ bên cạnh đại trưởng lão rồi ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Sư Chấn Thiên, hiện tại anh ta đã hận đám người ngoài này, nếu như mà có thể, thì anh ta chắc chắn sẽ tự bạo, kéo theo đám người kia chết cùng.
"Các người đã chờ đợi ở trong thôn một khoảng thời gian dài như vậy, tôi nghĩ mọi người cũng đã biết những việc mà Bồ Tiểu Phượng đã làm, năm đó Bồ Tiểu Phượng đã làm rất nhiều việc và hại không ít người, bây giờ đã đến lúc để bà ta trả nợ rồi."
Đại trưởng lão nhìn nhị trưởng lão, ám chỉ cho người đối diện bằng một ánh mắt.
Nhị trưởng lão lập tức ngầm hiểu được, sai người đem Bồ Tiểu Phượng đỡ ra ngoài.
Trong những năm gần đây, Bồ Tiểu Phượng chỉ có hai người đàn ông, đó là ông cụ và người chồng bây giờ.
Đến cuối cùng Lưu Niệm Bạch là con của ai, điều này cũng không có ai có thể nói rõ ràng được, ngay cả Bồ Tiểu Phượng cũng cảm thấy có chút mơ hồ không rõ.
Dù sao mới nhìn Lưu Niệm Bạch cũng giống với ông cụ, cũng giống như người chồng bây giờ của bà ta, cho dù như thế nào, Bồ Tiểu Phượng cũng không phân biệt được rốt cuộc là con trai của ai.
Ở trong thôn cũng rất tốt, nhưng không thể nào so sánh với khoa học kỹ thuật hiện đại, cho nên không có biện pháp tiến hành giám định.
Vốn dĩ Bồ Tiểu Phượng đang dưỡng thương, căn bản không có để ý chuyện của thế giới bên ngoài.
Nhờ khoảng thời gian nghỉ ngơi này, Bồ Tiểu Phượng cảm thấy cơ thể của mình đang khôi phục rất tốt, bây chỉ cần tìm thấy Linh Chi trắng để tiến hành củng cố lại thân thể bà ta là được.
Nếu như không có dược liệu quý báu như vậy để chống đỡ, thì cái cơ thể này của bà ta cũng không thể duy trì được bao lâu. Lúc Bồ Tiểu Phượng muốn đi nghỉ ngơi, nhị trưởng lão đột nhiên tìm tới cửa, hơn nữa còn đưa bà ta ra ngoài. Chồng của Bồ Tiểu Phượng cũng cuống quýt chạy theo ra ngoài.
Bồ Tiểu Phượng đi vào hành lang, nhìn thấy hai người Bạch Nam Thiên và Bạch