Chỉ là anh ta không biết đợi mình học xong mẹ còn sống hay không.
Vì vậy để có thể sớm cứu mẹ, anh ta nhất định phải kiên trì nỗ lực mới được. | Vào lúc này bọn Trần Bình cũng đã thu thập xong đồ vật chuẩn bị đi đến nơi rèn luyện.
Chuyện kia của Bạch Nam Thiên bọn họ cũng không quyết định tuyết tục tham gia.
Đối phương muốn giết Bồ Tiểu Phượng cũng không liên quan đến chuyện của bọn họ, chuyện Trần Bình đồng ý với Bạch Nam Thiên đã làm xong, tiếp theo đối phương muốn làm gì cũng không liên quan đến anh.
"Lão đại, tôi rất hứng thú với nơi rèn luyện của bọn họ, môn phái nhỏ bình thường như bọn họ hẳn là sẽ không có nơi rèn luyện lợi hại"
Sư Chấn Thiên không nhịn được tò mò nói.
Trên mặt của anh ta mang theo vẻ mong đợi, tựa hồ như là đối với nơi cằn cỗi này rất điện báo.
Trần Bình lắc đầu anh cũng không rõ ràng những chuyện này. Qua một lúc, Trần Bình đã đưa Sư Chấn Thiên đến Kiếm Vân tông.
Cái này tông môn tu đúng là rất thô bạo, vừa nhìn là môn phái cỡ lớn, nhưng là điều này cũng không gây trở ngại cho việc bọn Sư Chấn Thiên xem thường đối phương.
Trang trí lại thô bạo thì sao, cũng chỉ là một môn tông bình thường mà thôi.
Cái tông môn này căn bản cũng không có bất kì tài nguyên tu hành tốt nào nên Sư Chấn Thiên vẫn cũng rất xem thường.
| "Chỗ này lại vẫn có thể có nơi rèn luyện, quả thật làm cho tôi có chút kinh ngạc, thật ra tôi càng muốn muốn đến Đại lục thần bí kia, nghe nói trong Đại lục đó có rất nhiều cường giả, tôi lại muốn xem những cường giả này lợi hại bao nhiêu!"
sư Chấn Thiên cũng là một phần tử hiếu chiến, anh ta đã không thể chờ thêm nữa mà muốn cùng người ở bên trong đánh nhau.
Vừa lúc đó, bọn Khương Tư Phong cũng nhanh chóng đi đến trước mặt Trần Bình.
Lần này có đám người Khương Tư Phong mang theo Trần Bình tiến vào nơi rèn luyện, bọn họ cũng sẽ tiến vào bên trong, nói không chừng mọi người còn có thể gặp lại bên trong.
"Sau khi đi vào bên trong đừng có phá hoại lung tung, chờ đến thời gian quy định nơi rèn luyện sẽ tự động đưa các người ra ngoài.
Khương Tư Phong cũng không nhịn được dặn dò một tiếng, anh ta cho rằng Trần Bình không có ý tốt gì nhưng bây giờ nhưng nhất định phải phải liếm mặt giao lưu với đối phương, điều này thật khó chịu.
| Quan trọng hơn là anh ta còn phải làm dáng vẻ giống như rất tôn trọng Trần Bình, cùng Trần Bình khai thông nỗ lực lấy mấy mảnh giấy rác trong tay Trần Bình.
Vân Doanh Doanh đứng ở bên cạnh cũng không nói gì chỉ dùng ánh mắt sùng bái
nhìn Trần Bình.
Trải qua khoảng thời gian nghiên cứu này, bạn đều không phát hiện cấu tạo của những tờ giấy Trần Bình phá rách là gì.
Thậm chí đến cuối cùng, Vân Doanh Doanh còn trong lúc vô tình địa sử dụng một tờ rách giấy.
Chính là bởi vì tự mình sử dụng đồ của Trần Bình nên Vân Doanh Doanh mới có thể cảm nhận được Trần Bình lợi hại đến mức nào.
"Sao cô lại dùng ánh mắt như này nhìn chằm chằm lão đại của chúng tôi,