“Các người muốn tìm kiếm bí mật của nhà họ Lãnh đúng không?” Con thỏ đột nhiên mở miệng nói chuyện làm cho Sư Chấn Thiên cười run rẩy hết cả người.
Sư Chấn Thiên có thể nào cũng không nghĩ đến đối phương sẽ mở miệng nói chuyện, loại cảm giác kì diệu này khiến người ta khó có thể thừa nhận.
Trái lại là Trần Bình không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, ngược lại càng cảm thấy hứng thú mà nhìn con thỏ.
“Không nghĩ tới cậu còn có thể nói chuyện, nếu đã như vậy thì cậu hãy dẫn chúng tôi đến xem bí mật của nhà họ Lãnh đi.”
Trần Bình cười tủm tỉm nói xong, con thỏ này còn bày ra dáng vẻ của một nhà nhà thông thái, trông cũng rất đáng yêu.
Chỉ là không biết con thỏ nhỏ này có thực lực như thế nào, hơn nữa cũng không biết nó rốt cuộc là tốt hay xấu, cho nên Trần Bình cũng giữ lại một chút suy nghĩ của bản thân mình.
Con thỏ nhỏ quơ quơ lỗ tai, ý muốn Trần Bình buông nó ra.
"Tôi sẽ dẫn các người đến đó xem nhưng các người phải đảm bảo là không được động đến tôi”
Ánh mắt đỏ rực của con thỏ không ngừng chuyển động, Trần Bình gật gật đầu, coi như là đồng ý với đối phương. “Một lời nói ra, tứ mã khó truy, nếu đã như vậy, vậy anh nhanh chóng đi theo tôi đi”
“Sau khi con thỏ nhỏ rơi xuống trên đất, lấy tốc độ nhanh nhất nhảy về phía trước, không thể phủ nhận là tốc độ này rất nhanh.
Trần Bình và Sư Chấn Thiên cũng nhanh chóng đuổi kịp, với bản lĩnh của bọn họ vẫn chưa đến mức bị một con thỏ bỏ lại phía sau.
Con thỏ hưng phấn chạy về phía trước, vốn nghĩ bản thân đã thành công cắt đuôi được Trần Bình, nhưng mà thật không ngờ, khi nó quay đầu lại, phát hiện Trần Bình vẫn đang đuổi theo phía sau.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai người này cũng vô cùng thoải mái, giống như của hai chỉ đơn giản đi bộ mà thôi.
“Đáng ghét, tốc độ của các người sao có thể nhanh như vậy chứ?” Con thỏ không nhịn được thì thầm một tiếng, sau đó lại tăng tốc, một lần nữa chạy đi.
Trần Bình vẫn như trước không nhanh không chậm đuổi theo sau lưng, hoàn toàn không có chút gì gọi là khẩn trương. Sau khi qua hơn mười phút, con thỏ rốt cuộc dừng lại, nhịn không được ngồi xuống bên cạnh thở dốc ồ ạt.
Nó vì muốn chạy trốn khỏi Trần Bình nên đã dùng rất nhiều sức lực.
Đám thỏ nhỏ của gia tộc nó nếu rơi vào tay Trần Bình nhất định sẽ gặp tai họa.
Là nhân vật anh lớn trong gia tộc, đương nhiên nó phải gánh lấy tất cả trách nhiệm này.
“Mệt chết thỏ, tôi còn nghĩ hai người này có bao nhiêu khó cắt đuôi đây, rốt cuộc cũng bị tôi ném lại phía sau rồi!”
Con thỏ Xám ở bên cạnh dào dạt đắc ý nói xong, giống như rất là khinh thường Trần Bình,
Ngay phía sau, Trần Bình cũng yên lặng xuất hiện trước mặt đối phương.
"Tốc độ của cậu cũng quá chậm rồi, tôi đi trước dò đường cho cậu, cho nên tôi đã ở đây trước chờ cậu rồi” Trong tay Trần Bình còn cầm một quả trái cây chơi tung hứng, tỏ vẻ quả này còn rất thú vị.
Thấy cảnh này, thỏ xám nhỏ chớp mắt trợn tròn mắt lên, cả người nó đều trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào Trần Bình và Sư Chẩn