Thống lĩnh ở trong cửa hàng la lớn lên, giống như sắp phát điên rồi.
Trần Bình vội vàng kéo ông ta ngồi xuống tránh cho ngài thống lĩnh làm chuyện mất mặt: “Ông đừng kích động quá, đan dược này rất bình thường, chỉ là loại đan dược chữa thương bình thường chúng tôi bán trong cửa hàng thôi.”
“Dù là bệnh cũ lâu năm hay là bệnh bẩm sinh gì thì cũng chỉ cần ăn một viên đan dược là có thể chữa khỏi, nguyên | liệu bào chế ra viên đan dược này rất xa xỉ, một viên ít nhất phải ba triệu nguyên thạch”.
Dù sao người ở nơi này ai cũng rất giàu, Trần Bình nói đại một cái giá kiếm được bao nhiêu thì kiếm. Hơn nữa anh cũng để ý những người này rất chịu tiêu tiền để chữa bệnh.
“Cái giá này thật ra không cao, đan dược có tác dụng thần kỳ như vậy tôi cảm thấy là vô giá!” Ông vô cùng thỏa mãn nói, sau đó dường như nhớ tới cái gì đó mà hoảng sợ hỏi lại: “Khoan đã, cậu nói đan dược này chỉ là loại bình thường các người bán trong cửa hàng, vậy ý cậu là cậu còn rất nhiều.”
Thống lĩnh vui sướng, ông không chờ được nữa muốn đi mua ngay lập tức.
“Thứ này lợi hại như vậy không biết cậu có thể bán cho tôi một viên không? Đúng rồi, tôi mua rồi sẽ trả tiền, có điều | bây giờ trên người không mang theo nhiều tiền như vậy, tôi sẽ cho người mang tiền đến trả”
Trần Bình nghe vậy gật đầu không nói gì thêm, anh tin vào nhân phẩm của người này.
“Bản cho ông thêm một viên cũng được, nhưng ông nhớ phải tuyên truyền cho tôi đấy, nếu ông giới thiệu được một khách hàng mới sẽ được giảm giá, năm triệu nguyên thạch hai viên” Nói xong Trần Bình lấy ra thêm một viên đan dược được đặt trong hộp thiết kế tinh xảo, nhìn vào khiến người ta cảm giác rất thoải mái.
“Không thành vấn đề, chiều nay tôi sẽ kêu con trai tôi mang tiền đến đây cho cậu!”
Tuy rằng bọn họ có nhẫn không gian nhưng không gian bên trong rất nhỏ không thể chứa nhiều tiền như vậy, nên vẫn phải cất trong nhà.
Vật trữ không gian của những người ở đây lớn nhất cũng chỉ có mấy mét vuông mà thôi, ngay cả cái của thống lĩnh cũng chỉ có năm mét vuông. Nhỏ xíu như vậy Trần Bình nhìn cũng thấy chướng mắt, ngay cả trang bị cho yêu thú nhà bọn | họ cũng hơn trăm mét vuông rồi, cho nên mấy thứ này hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Trần Bình đưa đan dược cho thống lĩnh sau đó nhàn nhã ngồi xuống bắt đầu buôn bán.
Không phải ai cũng giàu như thống lĩnh có thể dứt khoát bỏ tiền ra mua một viên đan dược để dùng thử, cũng có nhiều người tuy có chừng đấy tiền nhưng lại không nỡ lấy ra dùng, cho nên nói nhìn người là phải nhìn thái độ.
Trần Bình yên lặng quan sát một vòng người trong tiệm, thấy mọi người hình như không muốn mua gì nữa thì nói: “Các cậu giữ tiệm đi, hai cái máy chơi game chơi xong rồi nhớ đem về đổi pin, nếu không không có mà chơi đâu đấy.”
Trần Bình nhìn Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc đang cầm máy chơi game điên cuồng chiến đấu rất muốn mách với bác sĩ, từ khi bị Sư Chấn Thiên