Bọn họ đều nhất trí cho rằng Trần Bình không thể nào là chủ của cửa hàng này, thậm chí họ còn cảm thấy Trần Bình là một tên phế vật ngu ngốc.
“Tôi cảm thấy cậu tốt nhất nên mở cửa cho chúng tôi, nếu không hậu quả sau này sợ là cậu sẽ không gánh vác nổi đấy" Ông lão xán lạn bày ra vẻ mặt rất khó chịu nhìn Trần Bình như nhìn một con chó.
“Nhân viên của tôi đã nói rồi chẳng lẽ các ông không nghe thấy sao, chúng tôi không thể tiếp đãi quá nhiều người, hơn nữa các ông cũng không đặt hàng trước, bây giờ đột nhiên nói mua là mua, tôi biến ra bán cho các ông chắc?” Trần Bình cảm thấy khó chịu, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, “Hơn nữa mới nói xong ngày mai chúng tôi sẽ mở cửa bán một tiếng đồng hồ, đến lúc đó các ông đến đây mua đi.”
Trần Bình nói xong thì đóng cửa lại luôn, thái độ rõ ràng là không quan tâm.
Nhìn thấy Trần Bình kiêu ngạo như vậy đám người cảm thấy sốt ruột. Lúc này, Mông thống tĩnh đi đến ở bên cạnh Trần Bình, nói: “Thật ngại quá, mấy người bọn họ ngày thường thích múa đạo múa kiểm, nhìn không có cảm giác an toàn gì hết, tôi đã nói với bọn họ là không được làm phiền cậu rồi ai ngờ bọn họ vẫn vậy, cậu yên tâm tôi sẽ khuyên bọn họ ngày mai đến đúng giờ”.
Nhóm người bị đối xử lạnh nhạt sắc mặt cũng có hơi khó coi, nhưng cuối cùng vẫn nghe khuyên bảo chờ sau này đến mua sau.
“Tôi không tin tôi không mua được đan dược này, ngày mai các ông điều tra tình hình kĩ càng cho tôi, cửa hàng vừa mở cửa lập tức chạy đến xếp hàng!”
“Đúng vậy, tôi không tin có người cầm tiền tới mua mà cậu ta không bán, phải