Đối với anh mà nói, một đám kỳ nhông cũng chẳng có gì ghê gớm, trái lại anh cảm thấy đám yêu thú này thật vô dụng.
Đối phương muốn đánh lén, nhưng lại bị anh giết hết vô tình như vậy, có thể thấy thực lực của đám kỳ nhông này không so được với dã tâm của chúng.
Thôn tính xong đám yêu thú này, Trần Bình cũng cảm thấy sức mạnh của mình đã trở lại trạng thái cao nhất, bây giờ anh giết đám yêu thú này, hoàn toàn không cần tốn quá nhiều sức lực.
Càng đi vào sâu hơn, Trần Bình càng cảm thấy không đúng cho lắm.
Anh cảm nhận được có một cỗ uy áp cực mạnh đang tấn công về phía mình, hơn nữa loại uy áp này còn cho anh cảm giác không tốt.
Càng đi về phía trước, Trần Bình càng cảm thấy cơ thể không bình thường, dường như có gì đó trong cơ thể mình muốn bức phá mà ra.
Giống như có một cổ sức mạnh hồng hoang đang hấp dẫn anh. Trần Bình đi về phía trước mấy bước, thấy phía trước có một bộ xương vô cùng lớn,
Bộ xương này thoạt nhìn rất giống xác yêu thị, trong chốc lát, Trần Bình cũng không phân biệt được là thứ gì, tóm lại, trong lòng anh cũng cảm thấy sợ hãi,
Cái xác này dài hơn trăm mét, nhìn lên lại cao vút tầng mây, Trần Bình đứng cạnh đó mà cảm thấy mình thật nhỏ bé, cảm giác này khiến lòng anh cũng có chút rụt rè.
Trên đầu con yêu thú này hình như có một hạt ngọc thật lớn màu đen, đang điên cuồng hấp thu nhiều loại nguyên khí trời đất, khiến người ta có cảm giác rất đáng sợ.
Theo bản năng, Trần Bình cảm thấy thứ này không được bình thường. Cái xác khổng lồ này giống như đã hoàn toàn sống lại, lúc này đang không ngừng phát ra ánh sáng. "Đây lại là con rối kì lạ sao? Chẳng lẽ lại có người đặt ở đây một vũ khí chuyên dùng để giết người?"
Đối với cái xác khổng lồ này, Trần Bình không có bất kỳ hảo cảm nào, anh chỉ cảm thấy vô cùng kinh khủng, thậm chí có cảm giác đang tạo cho mình áp lực cực lớn.
Ngay lúc này, hạt ngọc trên đỉnh đầu yêu thú giống như đột nhiên phát hiện ra Trần Bình, bắt đầu kêu ầm lên, trông như thể đã coi Trần Bình là một kẻ thù lớn.
Viên ngọc đó biến thành một luồng ánh sáng trong nháy mắt, đến khi Trần Bình thấy rõ mới phát hiện, hoá ra đây là một con kỳ nhông vô cùng lớn, lớn hơn rất nhiều đám kỳ nhông bị mình giết.
Thấy con kỳ nhông kia, trong mắt Trần Bình lộ ra vẻ cẩn thận. “Không ngờ lại còn thấy mấy thứ kinh khủng này” Sắc mặt Trần Bình rất khó coi, anh nhíu mày lại, không muốn tiếp xúc với nó.
Nhưng con kỳ nhông này lại như hồn ma vất vưởng không ngừng quấn quanh Trần Bình, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Trần Bình vậy.
Thực lực của Trần Bình đương nhiên không thể khinh thường được, anh chưa nói lời nào đã giơ thanh kiếm dài lên đuổi theo con kỳ nhông kia. Nếu đối phương đã phách lối như thế, muốn gây phiền toái cho anh, thì đương nhiên anh không thể nào bỏ qua cho đối phương được.
Dường như con kỳ nhông kia cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn của Trần Bình, nó suy nghĩ một hồi rồi xoay người chạy ra ngoài, không dám tiếp tục ở đó tự mình chuốc lấy khổ nữa.
“Tao muốn xem xem mày chạy được đến đâu!”
Thấy đối phương ngang ngược muốn chạy đi như vậy, Trần Bình không nói câu nào đã trực tiếp ra tay.
Tốc độ của anh không hề chậm, nhanh chóng đuổi theo sau, mà con yêu thú kia cũng có chút sợ hãi, không ngừng di chuyển, dường như muốn thoát khỏi phạm vị với tới của Trần Bình. . Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TrùmTru yện.N E T ++
Nhưng con kỳ nhông ngu ngốc đó lại nằm mơ rồi, Trần Bình sẽ không cho nó bất kỳ cơ hội nào để chạy.
Đây nhất định là kỳ nhông cấp bậc yêu vương, thực lực không thể khinh thường được, trên mặt Trần Bình lộ ra vẻ hưng phấn, nhanh chóng đuổi theo nó.
Mặc dù con yêu thú này không ngừng kêu gào, nhưng cũng không làm ảnh hưởng