Đối phương đã hấp thu nhiều máu thịt như vậy, e rằng đã sa đọa vào ma đạo từ lâu rồi, tuyệt đối không phải là đồ vật của chính đạo. Bởi vậy, trong lòng Trần Bình hiểu rõ rằng nhất định vật này có liên quan đến bản thân mình.
“Rốt cuộc là bên trong có cái gì đây? Tại sao lại ăn tươi nuốt sống nhiều máu thịt như vậy chứ? Hơn nữa, những thứ bị cắn nuốt rốt cuộc đã biến đi đâu? Chẳng lẽ đối phương cũng có bí pháp giống như mình sao?”
Lúc này, Trần Bình đã có suy nghĩ muốn trực tiếp cậy nắp quan tài ra luôn rồi.
Anh chẳng có hơi đầu để mà lãng phí với con yêu thú này, thế là anh trực tiếp vung tay lên, một phát tát chết đối phương ngay lập tức. Có vẻ như chất lượng thịt của con trâu này rất tốt, Trần Bình cũng chẳng muốn lãng phí, | bởi vậy, anh lập tức nhét nó vào bên trong không gian của mình luôn.
| Làm xong mọi chuyện, lúc này, Trần Bình mới lấy một cái phi tiêu ra và ném về phía chiếc quan tài. Phi tiêu thẳng tắp bay về phía quan tài, thế nhưng cái quan tài kia chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn chẳng thèm mở ra. Tự bản thân Trần Bình cũng biết rằng mình đã dùng bao nhiêu sức mạnh.
Anh lấy một chiếc roi dài từ trong lồng ngực ra, lại lần nữa dùng sức đánh về phía quan tài.
Anh nghĩ, có lẽ là do phi tiêu không đủ mạnh, cho nên mới không thể mở quan tài ra được. Bởi vậy, lúc này anh quyết định sẽ sử dụng một phương pháp tàn nhẫn hơn, trực tiếp phá mở quan tài. Nếu như vẫn không có hiệu quả, vậy thì chắc là anh sẽ phải dùng rìu để phá nó ra rồi.
“Mấy con yêu thú kia chẳng qua chỉ đụng chạm vào quan tài có chút xíu thôi mà đã bị cắn nuốt máu thịt rồi, ấy. thế mà mình khiêu khích nó từ nãy đến giờ mà tên này chẳng thèm phản ứng tí ti nào hết..”.
Trần Bình có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là tình huống gì đây? Anh cảm thấy chủ nhân của chiếc quan tài này tuyệt đối không phải là hạng tầm thường gì đâu.
Đúng lúc này, Thỏ cũng cẩn thận từng li từng tí mò mẫm chiếc quan tài.
Nếu quan tài đã không hấp thu máu thịt của mình, vậy thì Thỏ cũng cảm thấy yên tâm, mà lá gan của cậu ta cũng to hẳn lên, cậu ta vòng tới vòng lui lục lọi chiếc quan tài, thậm chí còn nhảy phắt lên trên quan tài nữa cơ.
Ngay khi Trần Bình đang định gọi Thỏ xuống thì Thỏ đã vô cùng cẩn thận móc một hạt châu màu tím từ trong quan tài ra. Hạt châu này có màu sắc giống với quan tài, cho nên lúc trước Trần Bình mới không phát hiện ra.
Sau khi nhìn thấy hạt châu màu tím này, Thỏ đột nhiên hưng phấn hẳn lên, cậu ta hung hăng đập bẹp một cái làm hạt châu vỡ nát ra, ngay sau đó, có một tia sáng bảy màu lóe lên.
Tia sáng bảy màu ở trong bóng đêm vô cùng chói mắt, Trần Bình cũng không nhịn được mà híp mắt lại.
Thỏ cực kỳ hưng phấn giường nanh múa vuốt vung vẩy hai tay, cậu ta trực tiếp há miệng ra, nuốt chửng tia sáng bảy màu này xuống bụng.
| Nhìn thấy cảnh này, Trần Bình có chút hoang mang, thậm chí anh còn chẳng biết hạt châu này rốt cuộc là thứ gì, ấy thế mà đối phương đã nuốt chửng vào trong bụng mất tiêu rồi. Nếu như hạt châu này có chứa một ít sức mạnh tà ác của chủ nhân cũ của nó, vậy chẳng phải là Thỏ sẽ biến thành một thứ đồ chơi vô cùng tà ác hay sao?
Mà lúc này, Thỏ lại mò ra một hạt châu nữa, cậu ta lặp lại động tác vừa rồi, đập vỡ hạt châu, sau đó nuốt tia sáng bảy màu kia vào.
Bấy giờ, Trần Bình mới nhìn rõ ràng tình huống hiện tại.
Trong khoảnh khắc hạt châu bị đập nát, có một con bướm nhỏ tỏa ra ánh sáng bảy màu bay ra từ trong hạt châu,
Nhưng mà lúc này, con bướm nhỏ kia còn chưa kịp giường rộng hai cánh thì đã bị Thỏ nuốt sống mất rồi.
Thỏ cứ lặp lại động tác như vậy, một lèo nuốt hết bảy hạt châu. Mặc dù Trần Bình không biết rốt cuộc thứ này là cái gì, nhưng anh có thể nhận ra mấy con bướm này rất có giá
tri.
Thỏ vừa nuốt bướm, vừa kiên nhẫn giải thích với Trần Bình, cậu ta nói: “Mấy con bướm này có tên là Bướm bảy màu, là báu vật cực kỳ quý hiếm, ở trên đại lục này cũng chẳng có mấy con đầu. Không ngờ tôi lại có thể bắt được
bảy con ở chỗ này luôn á! Sau khi nuốt chúng vào, tôi sẽ khôi phục được một phần ký ức và thực lực của mình. Sau này tôi cũng không còn là một con thỏ rác rưởi chỉ biết dựa vào chủ nhân