“Dựa vào ông mà cũng muốn chiếm đoạt linh hồn của tôi sao, đúng là nằm mơ" Trần Bình gần như phẫn nộ gầm lên, lão già này quả nhiên rất kiêu ngạo.
Ông ta cho rằng dựa vào chút sức lực của bản thân là có thể đánh đồng với anh sao, hoàn toàn là chuyện viển vông.
Còn chưa nhắc đến chuyện ông ta đã bị phong ấn nhiều năm như vậy, sức lực đã bị giảm đi, cho dù đối phương có thể duy trì được trạng thái đỉnh cao, nhưng nhất định không thể bì với bản thân được.
Là một người trải qua vô số sóng gió, Trần Bình sẽ biết cách làm thế nào để khống chế sức mạnh linh hồn của | bản thân, anh kết hợp với Tháp Thông Thiên, trực tiếp bao vây đám hắc khí này.
. Nhưng lão già này còn chưa phản ứng lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ ông ta vẫn còn kiêu ngạo mà chế giễu Trần Bình.
“Tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt, nhưng cậu yên tâm đi, dựa vào thân phận của cậu, tiếp theo tôi nhất định sẽ trở lại như xưa, tôi cũng sẽ rất biết ơn cậu đó”
| "Nhưng con thỏ nhỏ của cậu lại không được may mắn như thế, nó sẽ trở thành con mồi trong miệng tôi vào lần tiếp theo, nhiều năm chưa có gì vào bụng, có thể ăn được một bữa thịt thỏ tươi ngon quả nhiên không tồi”
Ông ta cười híp mắt nói, bộ dạng đã ăn chắc Trần Bình.
Đúng lúc này Trần Bình và Tháp Thông Thiên đã hoàn toàn bao vây đối phương, đợi cho ông ta tiếp tục tấn công.
“Ông xác định, ông thật sự muốn giết tôi sao?” Trong nháy mắt Trần Bình không còn vẻ mặt phẫn nộ nữa thay vào đó là phấn khích trêu đùa đối phương.
Nghe được câu nói này, gương mặt Ma phong lão tổ cũng hiện lên vẻ khó hiểu, ông ta luôn cảm thấy tên nhóc này có gì đó không ổn.
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói tiếp, một giây sau đã cảm nhận được có một sức mạnh cực lớn đang tấn công về phía mình, thậm chí linh hồn của ông ta còn hoàn toàn bị chế ngự.
Sau khi cảm nhận được nguồn sức mạnh to lớn, thần sắc trên gương mặt ông ta cũng lộ ra vẻ kinh sợ, muốn giãy dụa thoát ra khỏi người Trần Bình.
Nhưng Trần Bình và Tháp Thông Thiên đã sắp đặt một cái bẫy cho đối phương, cho dù lão già này có mạnh đến mức nào, cũng không cách nào có thể thoát khỏi vòng vây của bọn họ.
| "Không phải vừa rồi ông rất đắc ý sao? Nhanh chóng lấy bộ dạng khinh người vừa nãy ra nói chuyện tiếp với tôi này”.
Trần Bình không nhịn được và chế nhạo đối phương, bởi vì lão già này hống hách quá, khiến anh rất không hài lòng.
Anh đã rất vất vả mới có thể nâng cao sức mạnh đến cảnh giới này, chẳng lẽ ông ta muốn cướp là cướp được sao.
“Điều tôi ghét nhất chính là đảm thích đi đường tắt như mấy người, không muốn tự mình tập luyện chăm chỉ, lúc nào cũng nghĩ cách cướp cơ thể của người khác để nâng cao sức mạnh, chẳng nhẽ các người không cần đến cơ thể của các người sao?”
Trần Bình vô cùng tức giận khi nhìn thấy những người đi đường tắt thế này, hận đến mức không thể dạy dỗ cho | bọn họ một trận.
Bây giờ đối phương đã hoàn toàn bị nhốt trong chiếc lồng mà Trần Bình dựng lên, không cách nào cử động được, chỉ có thể chửi mắng Trần Bình.
Tuy trong lòng ông ta rất tức giận khi nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo hống hách của Trần Bình, nhưng ông ta cũng đành bất lực.
"Cậu mau chóng thả tôi ra, có bản lĩnh thì chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, không cần phải ở
đây vòng vo!”
Đột nhiên Ma phong lão tổ biến thành một người nghiêm túc, bắt đầu nói chuyện được mất với Trần Bình. Lời nói của ông đã khiến cho Trần Bình không nhịn được mà cười lớn.
“Thật buồn cười, ông đã muốn dùng cách tập kích này để tấn công tôi, nhưng bây giờ phát hiện không đánh được nữa, còn muốn đường đường chính chính đánh với tôi một trận?"
"Ông cho rằng ai cũng ngu ngốc như ông sao?” Trần Bình vẫn không ngừng