Trần Bình cứ như vậy mà yên lặng đứng bên cạnh, anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là đã quan sát vẻ mặt của đối phương.
Rất rõ ràng chỉ số thông minh của tên Ma Ảnh này không đủ dùng, cho nên rất dễ lừa.
Rất nhanh bọn họ đã bị đưa đến nhà của đối phương, thoạt nhìn nơi này khá là xa hoa, luôn cho người ta có một loại cảm giác có hơi khủng bố.
Thậm chí Trần Bình không thể tưởng tượng được rốt cuộc là người như thế nào mới có thể yên tâm thoải mái mà ở trong cái nơi khủng bố như thế này.
Lúc này Vân Phi Long đã thay đổi một bộ dạng khác, trên mặt anh ta mang theo nụ cười cực kỳ sáng lạn, anh ta cứ yên lặng như vậy mà nhìn chằm chằm về phương hướng của Trần Bình.
Quả thật anh ta cảm thấy rất hứng thú với Chiến Thiên Cơ.
Mà giống như Trần Bình sinh ra một sự hiếu kỳ nồng đậm với anh ta, anh ta cũng sinh ra một sự hiểu kỳ nồng đậm Trần Bình.
Trong mắt anh ta, Trần Bình không phải là một người đơn giản, có lẽ trong thân thể của anh. cất giấu không ít bí mật.
"Không nghĩ tới nhanh như vậy đã đưa mấy người các anh đến đây rồi. Tiếp theo đây chuyện mà tôi phải làm chắc là các người cũng rất rõ nhỉ?"
Vân Phi Long hung ác mở miệng nói, trên mặt anh ta mang theo nụ cười cực kỳ sáng lạn.
Bởi vì khuôn mặt của anh ta đã từng trải qua dịch dung, cho nên không ai có thể phân biệt ra được rốt cuộc anh ta có bộ dạng như thế nào.
Ngoại trừ Trần Bình.
Anh sở hữu Tháp Thông Thiên vô cùng mạnh mẽ, mọi lúc mọi nơi đều có thể nhận biết ra được tất cả diện mạo chân thật của đối phương. Cho dù đối phương có dùng thủ pháp cực kỳ cao cấp để che dấu thân phận của mình, thì đối với Trần Bình mà nói cũng chẳng ăn thua gì cả.
Tất nhiên Trần Bình liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được đổi phương là Vân Phi Long, cho nên trên mặt anh mang theo vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
Không nghĩ tới Vân Phi Long vậy mà lại là lão đại của Ma Ảnh, đây không phải đủ để chứng minh rằng đối phương là người nắm địa phương này ở trong tay sao?
Sắc mặt của Trần Bình càng trở nên khó coi hơn, anh không nhịn được mà muốn nhắc nhở Chiến Thiên Cơ một câu.
"Cậu chính là lão đại của nơi này đúng không? Thật không nghĩ tới nha thể mà lại có thể lại gặp được cậu ở trong này một lần nữa"
Giọng nói của Chiến Thiên Cơ trở nên hơi chán nản, nhìn bộ dạng này tựa như có chút thất vọng với anh ta.
Nghe thấy giọng nói này, Trần Bình đại khái cũng đã hiểu được chút gì đó. Anh đứng một bên yên lặng im miệng, cũng không mở miệng nói thêm cái gì mà tin tưởng đối phương, trong lòng ông ta hẳn là cũng đã rõ ràng.
Vân Phi Long nghe nói như thế, anh ta sửng sốt, hơi không hiểu lắm, rốt cuộc ông ta có ý gì.
"Anh đây là có ý gì? Sự tồn tại cao nhất như tôi, anh có thể nhìn thấy tôi chính là vinh hạnh. của anh."
Vân Phi Long không hề ý thức được thân phận của anh ta đã bị người ta vạch trần rồi. Bây giờ anh ta vẫn còn đang không ngừng chậm rãi nói chuyện với đối phương, không ngừng khoe khoang thực lực của bản thân mình, xem bộ dạng này dường như là rất đắc ý.
Mà ánh mắt của Chiến Thiên Cơ cũng trở nên càng khó chịu hơn, ông ta nhìn thật sâu thoáng qua Trần Bình, dường như đưa ra một quyết định rất quan trọng.
"Lão đại, trên cơ bản tôi đã biết rõ đây là tình huống gì rồi, cho nên tiếp theo đây không cần phải quá mức rối rắm nữa. Chúng ta trực tiếp ra tay là được rồi"
"Tôi cảm thấy cái nơi được gọi là đảo Thiên Không này không cần phải ở lại nữa, dứt khoát để cho nó đi cùng với người anh em ngày trước của tôi đi."
Bây giờ tâm tình của Chiến Thiên Cơ cực kỳ nặng nề, ông ta luôn cảm thấy tất cả mọi thứ đều đã trở nên không giống bình thường nữa rồi, nói tóm lại tình anh em ngày trước đã không còn nữa rồi.
Trần Bình gật đầu, anh cảm thấy cực kỳ cảm động đối với suy nghĩ này của Chiến Thiên Cơ.
Tuy tình cảm anh em giữa hai người vẫn cực kỳ không tồi, nhưng đối mặt với tình huống như vậy, ông ta vẫn nguyện ý mà vì việc nước quên tình nhà hiên ngang lẫm liệt như trước, cũng đủ để chứng minh thực lực của ông ta tuyệt đối không thể khinh thường được.
Nhìn thấy hai người chậm rãi nói chuyện với nhau, trên mặt của Vân Phi Long cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, anh ta thật sự có hơi không hiểu hai người này đang nói cái gì nữa.
"Các người đang nói cái gì đó?".
Nhìn thấy hai người kia không hề để ý chút nào mà