“Trông tên này này rất giống người xấu, nhưng không ngờ lại có phần lương thiện, kiên trì được một đoạn thời gian dài như thế?
Vân Phi Long cảm thấy có chút tò mò, trong mắt anh ta tên này không phải là người tốt lành gì.
Mà trên thực tế, ông ta quả thực không phải là người tốt. Ngày thường chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, tuyệt đối không bao giờ suy nghĩ cho người khác. Nhưng điều này không có nghĩa là ông ta tình nguyện rơi vào Ma đạo.
Có thể trở thành người bảo vệ Thiên Đạo là chấp niệm của ông ta.
Lúc này, ông ta cuối cùng cũng không thể chống cự lại con yêu ma này tra tấn, hai mắt dần dần nhiễm đỏ.
Giờ phút này chứng minh ông ta đã hoàn toàn trầm luân, trên mặt Vân Phi Long lộ ra biểu cảm hưng phấn, anh ta biết mình đã giải quyết xong một người.
“Đi đi, mau đem những người khác đến cho tôi, tôi rất có hứng thú với bọn chúng. Dùng những tên đệ tử này để bổ sung dinh dưỡng cũng không tệ”
Nói xong, anh ta vung tay để đối phương hành động.
Nghe thấy lời này, ông ta giống như một con rối tự động xoay người đi ra ngoài, trên mặt còn mang theo vẻ hưng phấn, tựa như đã làm xong rồi, muốn chuẩn bị đi đối phó với người của mình.
Ngay lúc này, mọi người cũng lục tục theo vào.
Vừa khéo lại gặp Đại trưởng lão đang đi ra.
“Sao các ông đi nhanh quá vậy, tôi không thể nào đuổi kịp các ông được”
Trên mặt cô ta mang theo vẻ khó chịu, như đang trách cứ Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nghe thấy câu này, không nhịn được mà thở phào một hơi, may mà người này không đi theo, nếu không bí mật của mình sẽ bị lộ ra mất.
Mặc dù bây giờ ông ta đã bị người của Ma đạo khống chế, nhưng ông ta vẫn giữ được ý thức của mình.
Chết tốt không bằng sống xấu, đây là suy nghĩ thống nhất của tất cả mọi người, cho nên tâm trạng ông ta cũng dần trở nên sáng sủa hơn.
Nhìn thấy con gái mình có dáng vẻ oán giận như vậy, Nhị trưởng lão cuối cùng cũng đặt được tảng đá trong lòng xuống.
Có lẽ thật sự là do đám người này đi quá nhanh, cho nên mới xuất hiện tình trạng như vậy.
“Đã nói là mọi việc nhất định phải cẩn thận chú ý, tuyệt đối không được tùy tiện lấy đệ tử của chúng ta ra mạo hiểm. Ông lại liều lĩnh như thế, thật là không biết thận trọng.”
Nhị trưởng lão không nhịn được nói Đại trưởng lão một câu.
Những đệ tử vừa đi kia, mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, hiện giờ bọn họ lại bị hi sinh một cách khó hiểu, thậm chí còn không biết khi trở về nên giải thích như thế nào với tông chủ.
Đại trưởng lão thở dài khó xử, ông ta cũng không ngờ loại tình huống này sẽ xảy ra.
Thật ra, ý nghĩ ban đầu của ông ta rất đơn giản, ông ta cảm thấy những đệ tử này bị đối phương khống chế dễ như trở bàn tay, đến lúc