“Cậu không biết đâu, cái tên này đã hoàn toàn rơi vào ma đạo rồi, nếu như cậu không đồng ý cứu tôi, vậy thì tôi thật sự Xong đời rồi”
“Chỉ khi cậu cứu tôi thì tôi mới có thể sống sót bình an vô sự, nếu không sau đó tôi chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Sau khi Đại trưởng lão nhìn thấy Trần Bình, ông ta không nhịn được cười lạnh một tiếng, ông ta không ngờ vậy mà đối phương lại có thân phận và bối cảnh như vậy.
“Thật không ngờ vậy mà ông lại thành công đem tên nhóc này thành người một nhà”.
“Tôi còn tưởng rằng hóa ra ông cũng chỉ có như thế, hiện tại xem ra thực sự là do tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.”
. Hiện tại Đại trưởng lão đã rơi vào ma đạo, ông ta có thể cảm nhận được thực lực của bản thân nhất định không thể khinh thường, cho nên trong lòng ông ta hiểu rất rõ ràng, muốn đổi phó Trần Bình chỉ là chuyện trong phút chốc.
Vào lúc Đại trưởng lão cho rằng mình nhất định có thể đánh bại được Trần Bình, Trần Bình bỗng nhiên ra tay.
Anh trực tiếp công về phía trước với tốc độ không ai có thể ngờ tới, dùng một tay siết chặt Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão thậm chí còn không phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thì ông ta đã bị người ta giẫm dưới chân.
Trần Bình dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống ông ta, rõ ràng tên này còn tưởng có thể ngang tài ngang sức với anh, nhưng thật ra chỉ là đang nằm mơ mà thôi.
“Ông đứng ở đây suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Ông thực sự cho rằng với thực lực của ông có thể đối phó được tôi sao?”
Trần Bình mỉm cười nhìn đối phương như vậy, một tia giễu cợt thoáng hiện lên trong ánh mắt của anh, hiển nhiên là cực kỳ khinh thường cái tên này.
Nghe thấy những lời này, Đại trưởng lão không nhịn được nhíu mày giãy dụa một lúc, thế nhưng ông ta không ngờ ông ta càng giãy dụa thì lại càng cảm thấy toàn thân khó chịu.
Dường như sau mỗi lần giãy dụa xong, đều có một luồng sức mạnh cực lớn liên tục trấn áp ông ta.
Mà luồng sức mạnh này trực tiếp đánh vào xương tủy của ông ta, khiến ông ta hoàn toàn không có cách nào ngẩng đầu lên được.
Cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của đối phương, lúc này Đại trưởng lão không dám phản kháng nữa.
Ông ta chỉ im lặng nhìn Trần Bình, chờ đối phương tiếp tục nói.
“Ông đang định làm cái gì vậy hả? Chẳng lẽ lại định tiếp tục làm tay sai cho tên Vân Phi Long kia sao? Ma đạo không phải nơi ông muốn vào là có thể vào, ông có biết cái giá phải trả sau khi đi vào đó không?”
Chiến Thiên Cơ cũng có chút tức giận lên tiếng hỏi đối phương, ông ta không ngờ vậy mà Đại trưởng lão lại nguyện ý làm tay sai của người khác.
“Ông cảm thấy ông làm như vậy xứng đáng với người của tông môn các ông sao?”
Nói đến đây, Chiến Thiên Cơ cảm thấy có chút tức giận, loại người mà ông ta hận nhất chính là kẻ phản bội như thế này.
Nghe thấy những lời này, biểu cảm trên khuôn mặt của Đại trưởng lão trở nên vô cùng rực rỡ.
“Cậu cho rằng tôi có lựa chọn cho tất cả những chuyện này sao? Tôi cũng là một người mơ hồ bị người khác biến thành người của ma đạo, tôi vẫn luôn theo đuổi cảnh giới tu luyện, hơn nữa luôn khao khát trở thành người bảo vệ thiên đạo”.
“Hơn nữa chính là vì cái tên bị giam giữ ở đó khiến cho tôi trở thành dáng vẻ như thế này, bây giờ tôi có lựa chọn nào sao? Để có thể tiếp tục sống, tôi không thể không làm loại chuyện như thế này
Một tia tức giận xẹt qua đáy mắt của Đại trưởng lão, ông ta không ngờ vậy mà đổi phương lại dùng chuyện này để trách cứ mình.
Điều càng quan trọng hơn chính là chuyện này không có liên quan gì đến ông ta, ông ta cũng không có tự nguyện trở thành người của ma đạo.
“Loại người như ông thật sự vô cùng thú vị. Đến bây giờ ông vẫn không hề nóng lòng muốn sửa sai, mà lại là đứng ở đây ngụy biện”
Trong lòng Trần Bình vô cùng khó chịu với ông ta, thật ra anh có biện pháp có thể giải trừ trói buộc của ma đạo trên người đối phương, cũng có thể giúp ông ta thanh tẩy nguyên khí, trở thành một người tu luyện bình thường.
Thế nhưng chuyện đã đến nước này rồi mà người này vẫn còn nguy biện đủ kiểu như vậy.
“Được rồi, loại người như ông căn bản chưa từng làm được chuyện gì tốt, cho dù có rơi vào ma đạo thì đó cũng là kết cục mà ông đáng phải nhận. Mặc dù bình thường