Ý đồ của Bồ Phong Hoa là lừa Trần Bình, dù sao cho dù có thế nào, cô ta cũng định phải lấy được hai chữ "đồng ý” từ trong miệng Trần Bình.
Một khi cô ta có thể tới gần Trần Bình, vậy thì tiếp theo đã có thể dễ dàng hơn rồi.
Sau khi nghe thấy lời nói của đối phương, Trần Bình yên lặng cười, anh quay đầu nhìn thoáng qua Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên, trên mặt anh lóe lên một tia bất đắc dĩ.
"Lão Đại, anh cứ dứt khoát thu nhận người phụ nữ này lại đi, tôi tin chắc chắn sẽ có trợ giúp rất lớn đối với anh đó."
Sư Chấn Thiên ở bên cạnh không nhịn được mà trêu chọc Trần Bình hai câu, cảm giác giống như thật lòng muốn giúp Trần Bình thu nhận người này vậy.
Nghe thấy lời nói này, Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh cũng lập tức gật đầu, dù sao thì bọn họ cũng luôn là người xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
"Đúng vậy đó, anh xem bộ dạng của cô gái này xinh đẹp như vậy, nếu không thì để làm một đứa đầy tớ ở trong nhà đi."
Đương nhiên bọn họ đều biết người phụ nữ này có ý gì, cho nên tất cả mọi người không nhịn được mà trêu chọc đối phương, muốn giành lấy người phụ nữ này tới tay.
Mục đích bọn họ làm như vậy rất đơn giản, chính là vì đơn thuần muốn sỉ nhục đối phương mà thôi.
Bồ Phong Hoa còn tưởng rằng đám người này thật sự đã bị cô ta lừa rồi, cho nên lúc này trên mặt cô ta lộ ra vẻ mặt hưng phấn, cô ta không ngừng gật đầu ở bên cạnh.
"Đúng vậy đó, anh xem trong lòng của tôi cũng đã muốn xin lỗi anh như vậy rồi, anh cứ dứt khoát tha thứ cho tôi đi"
Tuy nói cái cớ này của Bồ Phong Hoa quả thật hơi khiến người ta bất đắc dĩ, nhưng nhìn thấy đối phương thật lòng muốn làm việc cho mình như vậy, cuối cùng Trần Bình cũng gật đầu.
"Nếu đã như vậy, vậy tiếp theo đây cô cứ đi theo tôi đi, nhưng cô cần phải làm cho rõ, không phải chuyện gì cô cũng có thể hỏi được đâu"
"Cô cứ làm từ chuyện bưng trà rót nước đơn giản nhất trước đi, cô có vấn đề gì không?"
Trần Bình rất khinh thường mà lên tiếng nói, xem ra dường như anh muốn biến đối phương thành một tay sai phế vật rồi.
Nghe anh nói như thế cô ta lập tức gật đầu.
"Yên tâm đi lão đại, tôi nhất định sẽ hiểu kính anh thật tốt."
Bồ Phong Hoa lập tức nhập gia tùy tục, gọi Trần Bình là lão đại theo hai người kia.
Nhìn thấy một màn này, hai người Cổ Nhạc Nhạc và Sư Chấn Thiên đều không nhịn được mà che miệng lại bật cười ở bên cạnh. Bọn họ không nghĩ người này lại ngu ngốc như thế, chỉ mới vậy mà đã thành công bị lừa rồi.
"Xong đời rồi, tiếp theo chắc chắn là lão đại muốn xử lý chúng ta. Đi nhanh đi, đừng chọc phải phiền phức nữa."
"Cứ như vậy đi, chúng ta nhanh chóng đi xem em gái một chút đi, đừng ở lại đây làm ảnh hưởng đến tâm tình của lão đại nữa, bằng không đến lúc đó lão đại lại giết luôn chúng ta thì phải làm sao?"
Hai người hi hi ha ha trực tiếp bỏ chạy ra ngoài, lúc này trên mặt Trần Bình cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. "Cái đám nhóc này thật đúng là thô tục.
Trần Bình bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bồ Phong Hoa đang đứng bên cạnh, anh không nhịn được mà phất phất tay về phía đối phương.
"Đi làm cho tôi một chút trái cây tươi ngon đi. Còn nữa, nhất định phải gọt vỏ trái cây ra mới được, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không ăn đâu. Các loại khác đều phải làm đến mức cực kỳ quy chuẩn mới được. Nếu không lúc nào tôi cũng có thể đuổi cô ra ngoài"
Trần Bình cố ý nói những lời khiến cho người khác cảm thấy ghê tởm, sau khi nghe thấy những lời này, trên mặt Bồ Phong Hoa không chỉ không có vẻ mặt buồn bực gì, ngược lại lại rất dịu dàng mà gật đầu.
Lúc này Bồ Phong Hoa chỉ muốn xử lý Trần Bình một trận cho thật tốt, đối với Bồ Phong Hoa mà nói, tất cả những thứ này chẳng qua cũng chỉ là chịu nhục mà thôi.
Thật vất vả mới giải quyết được người này, Trần Bình cảm thấy cực kỳ thoải mái, trên mặt anh lộ ra vẻ mặt thích ý. Nếu tiếp theo thật sự có một tên đầy tớ để có thể tùy ý sai bảo như thế, vậy thì cảm thấy cũng coi như không tồi.
Nghĩ tới đây, Trần Bình tự mình ngồi ở một bên tiếp tục xem trận đấu. Trận đấu này