Giờ phút này, cuối cùng đội quân hộ vệ Hoàng thành cũng được rảnh rỗi, trong lòng của từng người bọn họ đều biết rất rõ, tiếp sau đây còn phải đi gây sự với Trần Bình.
“Tên Trần Bình kia đã tung tăng nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc nên bị chúng ta thu phục rồi”.
Trên mặt của thủ lĩnh quận hộ vệ Tiểu Bạch là vẻ vô cùng hung ác, hận không thể lập tức chém tên đại nghịch bất đạo Trần Bình này ra thành trăm mảnh.
Thông qua sự tìm hiểu trong khoảng thời gian này của bọn họ thì anh ta đã hiểu rõ chuyện liên quan đến Trần Bình.
Thì ra cái tên này là một ông chủ giàu có chính cống, hơn nữa những đệ tử kia của anh đều có tài năng xuất chúng, luyện chế đan dược cũng vô cùng xa xỉ.
Cho dù là ở phương diện nào đi chăng nữa thì Diệt Thiên Tông bọn họ cũng đều có thể được ca ngợi là số một.
Sau khi biết được tài lực và vật lực của Trần Bình thì trong lòng của đám quận hộ vệ hoàng thành càng bất mãn hơn. Rõ ràng đối phương có nhiều tiền như vậy, cho mình một chút thì có sao chứ.
“Vẫn là cái tên Đàm Lãng Phong kia biết điều hơn, không giống như thứ đồ chơi không hiểu chuyện trước mắt này. Tiếp sau đây chúng ta nhất định phải cố gắng làm khó dễ anh ta một phen, cho dù như thế nào thì cũng không thể để cho anh ta bước vào địa bàn của chúng ta”.
Sau khi nói xong lời này thì trong lòng đám người bọn họ đang không ngừng toan tính xem phải thu thập Trần Bình như thế nào. Dù sao thì bây giờ tháp Lưu Ly cũng do bọn họ nằm trong tay, cho nên sau này muốn quản lý đối phương ra vào là chuyện hoàn toàn vô cùng nhẹ nhàng.
“Nếu như bọn họ nhằm vào tháp Lưu Ly mà đến thì chúng ta sẽ khiến cho bọn họ cả đời này cũng không thể vào trong tháp Lưu Ly được. Đợi đến nghìn năm sau lúc tháp Lưu Ly mở ra một lần nữa để xem còn có cơ hội tiến vào trong hay không”.
Tất cả mọi người nói chuyện ăn khớp với nhau, hoàn toàn mang dáng vẻ của Trần Bình ra tể, trong lòng của bọn họ hiểu rõ đệ tử của môn phái Diệt Thiên Tông này tuyệt đối không được phép tiến vào trong tháp Lưu Ly.
Tháp Lưu Ly nhanh chóng hoàn toàn mở ra với bên ngoài, Trần Bình cũng không vội vàng đi tới để trở thành nhóm đầu tiên tiến vào trong mà ung dung lắc lư dẫn người đi xem xung quanh, góp thêm náo nhiệt giống như đi chợ vậy.
Bởi vì ở xung quanh nơi này có rất nhiều người buôn bán, cho nên Trần Bình cũng có thể mua được không ít, vừa ăn vừa chơi đến quên cả trời đất.
Những đệ tử dưới tay Trần Bình thì người này còn bình tĩnh hơn người kia, bọn họ sợ rằng nếu mình dẫn đầu biểu hiện quá tốt thì sẽ khiến cho người khác đố kỵ.
Lúc này Đàm Lãng Phong thừa dịp lúc có nhiều người nhất lén lút tiến vào trong đó, trong lòng của ông ta hiểu rất rõ, ông ta nhất định phải tìm được một chút cơ hội từ trong đó.
Bởi vì người đi vào trong đó nhất định phải chứng nhận tên thật nên bọn họ không có bất cứ cách nào để che giấu môn phái và tình trạng của mình.
Đàm Lãng Phong bỏ một chút tiền thì trực tiếp được nhét vào trong, mặc dù ông ta là người của Luyện Đan Tông nhưng ông ta cũng có thể lấy tư cách là tán tụ để đi vào bên trong.
Thế nên một ít tiền khen thưởng cho quân hộ vệ này là vì ông ta muốn thể hiện trọn vẹn lời bịa đặt của mình mà đưa ra.
Đàm Lãng Phong nhanh chóng tiến vào trong tháp Lưu Ly, ông ta cảm nhận được nhiều loại cảnh trong mơ, dựa vào thực lực của ông ta mà muốn qua cửa thì vốn là không thể nào.
Sau khi cảm nhận được sức mạnh to lớn của những cảnh trong mơ này thì ông ta bắt đầu nghiên cứu xem có cách nào có thể nhanh chóng qua cửa bằng bàng môn tà đạo của mình hay không.
Những thủ đoạn này của ông ta không đơn giản, nó có thể dễ dàng đánh tan rất nhiều cảnh trong mơ, cho nên nói một cách tương đối thì ông ta qua cửa cũng khá dễ dàng.
Thế nhưng càng về sau Đàm Lãng Phong phát hiện ra càng ngày mình càng tốn sức, những cảnh trong mơ này cực kỳ vững chắc, không phải thứ mà ông ta có thể giải quyết được dễ như trở bàn tay. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Lúc đầu ông ta có thể dựa vào một số liều thuốc nhỏ của mình mà tiến lên đánh tan những cảnh trong mơ hư ảo này, như vậy ông ta cũng có thể lập