Người Thừa Kế Hào Môn

Vua không thấy Vua


trước sau

Lông mày Trần Bình nhíu chặt, anh chưa

từng nghĩ tới cha lại gọi điện đến, vì chuyện

của nhà họ Đỗ ở Sở Châu.

Trần Bình nhìn Đỗ Sanh đang bình tĩnh

tươi cười, hỏi qua điện thoại: “Tại sao?”

Một giọng nói già nua từ đầu bên kia điện

thoại truyền đến: “Nhà họ Đỗ ở Sở Châu là

một quân cờ để tạo cân bằng, nếu con ra tay

với nhà họ Đỗ, thế cân bằng sẽ bị phá vỡ, rất

khó để kiểm soát tình hình, hãy nghe lời cha

nói, quay về đi, chuyện còn lại cha sẽ xử lý.”

Sắc mặt Trần Bình lạnh lẽo, im lặng một

lúc rồi nói: “Con biết rồi.”

Sau đó, Trần Bình cúp điện thoại, nghiêm

túc nhìn Đỗ Sanh, sau đó tiến lên một bước,

lập tức mang theo Hàn Mai rời khỏi đây.

Tuy nhiên, Trần Bình vừa đi vừa nói: “Nhà

họ Đỗ ở Hoa Thành, sẽ bị nhà họ Trần chúng

tôi đoạt lấy, đây là cái giá phải trả.”

Đỗ Sanh cau mày, im lặng một lúc cũng

không nói gì.

Mãi cho đến khi Trần Bình rời đi, nụ cười

trên mặt Đỗ Sanh mới cứng lại và trở nên lạnh

lùng âm trâm.

Hắn nhìn ngang, nhìn chằm chằm ba

người đang run rẩy quỳ rạp trên mặt, cùng với

Đỗ Vĩnh Đức đang ngất xỉu, thở dài nói: “Dẫn

hết đi, xử lý theo gia quy.”

nguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao mon

data-pagespeed-loaded="1">nguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao monnguoi thua ke hao mon


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện