*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta quỳ trêи mặt đất, bướng bỉnh nhổ một bãi nước bọt, quay mặt sang chỗ khác lạnh lùng nói: “Muốn chém muốn giết gì thì tùy!”
Nghe vậy, sắc mặt Trần Bình trầm xuống, đồng thời nở nụ cười nham hiểm: “Nếu tôi tha cho cô thì cô có muốn không?”
Nghe vậy, cô ta cười lạnh: “Người nhà họ Trần đều là cáo già gian xảo, tôi sẽ không tin anh đâu.
Giết tôi đi!”
Dứt lời, cô ta liền nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu chết.
Trần Bình nhìn kỹ khuôn mặt của cô ta, cũng có chút nhan sắc, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Trần Bình suy nghĩ một chút rồi nói với Nhị Thập Tứ: “Chẳng phải cậu không có vợ hay sao? Tặng cho cậu cô này nhé?”
Nhị Thập Tứ tội nghiệp nói: “Cậu chủ, cô này quá tệ, chẳng những đánh không lại tôi mà còn không xinh đẹp gì cả, tôi không thích đâu.
Cậu tặng cho Thập Cửu đi.
Chỉ cân là con gái thì Thập Cửu đều thích.”
Nói rồi, người đàn ông lực lưỡng có thể đấm vỡ một viên đạn hỏa tiên gãi đầu cười ngây ngô.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trần Bình và Nhị Thập Tứ, người phụ nữ quy trêи mặt đất hoảng sợ mở mắt ra.
Cô ta vừa tức vừa giận, tức là vì thằng cha đầu đinh kia dám nói mình yếu, còn nói mình không xinh đẹp, dù gì mình cũng là một đóa hoa trong tổ chức cơ mà! Thằng cha khốn nạn này bị mù à? Sợ là vì khi liếc nhìn thấy người đàn ông lực lưỡng đang gãi đầu cười ngây ngô kia, cô ta không nhịn được run lên.
Anh ta quá cao lớn, nếu làm vợ của anh ta thì khác nào xe lửa đâm vào cái hang nhỏ
xíu? Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh này, cô ta đã nổi da gà, lạnh lùng kêu: “Muốn giết cứ giết, tôi sẽ không khuất phục trước các người đâu! Đừng làm nhục tôi!”
Trần Bình cười lạnh, nói: “Nếu đã thành tù binh thì đừng cho rằng mình muốn gì cũng được’”
”
Dứt lời, anh quay sang vỗ lên cánh tay Thập Cửu: “Tặng cho cậu ấy.
Tha hô mà yêu thương cô ta đi.”
Thập Cửu cười ngây ngô, bước lên xách
——————-