*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Âm thanh này đủ để làm chấn động quảng trường nhỏ trước cung bà Tư! Khuôn mặt của Trần Hưng Hà tái nhợt, khắp người đầy máu, bị thuộc hạ của Hoàng Hạo Trung đè xuống.
“Thằng oắt con Trần Bình, mày sẽ phải trả giá cho những gì mày đã làm, dù gì tao cũng là ông trẻ của mày!”
Trần Hưng Hà hét lên, khản cả cổi Với tư cách là Lục trưởng lão, một trong mười trưởng lão của Chấp Pháp Đường, hôm nay lại bị thua trong tay thằng nhóc mới trở về này.
Trần Hưng Hà rất tức giận! Cả đời ông ta chưa bao giờ bị đối xử như thế này! Trần Vĩnh Phúc ở đẳng kia, nhìn thấy chú mình đau khổ như vậy, trái tim ông ta run lên dữ dội! Trần Bình này quá ngông cuồng! Cậu ta làm như vậy là tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió, dòng nhánh làm sao có thể buông tha cho cậu ta? “Thăng nhãi Trần Bình, hôm nay, mày chắc chắn phải chết!”
Trần Vĩnh Phúc cũng hét lên, sau đó, tất cả những người xuất thân từ dòng nhánh nhà họ Trần, bất kể thân phận ra sao, đều bị người của Hoàng Hạo Trung thu phục Trong quảng trường nhỏ, vết máu loang lổ, không khí còn nồng nặc mùi máu tanh.
Trần Bình nhướng mày, nhìn trời xanh, hít sâu một hơi.
Ở bên cạnh anh, lúc này Giang Uyển hơi run lên, phương thức vừa rồi của Trần Bình quá độc đoán! Cô không quen với nó.
Trần Bình cảm nhận được những thay đổi cảm xúc xung quanh Giang Uyển, anh nhẹ nhàng năm lấy bàn tay nhỏ bé đang lạnh và run rẩy của cô, vuốt ve má cô, an ủi: “Giang Uyển, đừng lo lắng, có chồng em ở đây giải quyết rồi.
Em cứ yên tâm làm mợ chủ ở đây, ai dám bắt nạt em, chông em sẽ tiêu diệt hết bọn họ”
Khí thế bức người.
Giang Uyển ngẩng đầu, hai mắt đỏ như sương, mím môi nói: “Chồng, em đang gây phiên phức cho anh sao? Người của dòng nhánh thật sự không
sao chứ?”
Giang Uyển cũng biết rằng tất cả những điều này có thể là do bản thân cô.
Trần Bình cười, vuốt lọn tóc bên tai cô, nói: “Không phiền, vợ anh luôn là người giỏi nhất, không bao giờ phiên phức.
Về phân dòng nhánh, anh có biện pháp của riêng mình.”
Anh nói rôi ra hiệu cho các người hầu nữ: “Đưa mợ chủ trở về phủ của tôi nghỉ ngơi, an bài mọi việc cho mợ chủ.”
——————-