*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Bình cau mày, liếc nhìn người gã to con đứng ở cửa, nhếch khóe miệng, nhàn nhạt nói: “Mày sẽ thấy ai mới phải chết.”
“Ha ha ha, mày nói gì cơ?”
Gương mặt gã to con kia cười tươi rói: “Mày đúng là biết chọc cười người khác.
Mày cho là mày ngon, nhưng đừng nói mấy kẻ mạnh ở trêи võ đài, có khi tao mày còn thăng không nổi đâu.
Ông đây có lòng nhắc nhở mày đừng đi vào chỗ chết, nhưng có vẻ mày không nghe hiểu tiếng người.”
Trong lòng Ô Thiên Lỗi có chút căng thẳng, lo lắng Trân Bình sẽ trực tiếp xung đột với bên kia, thâp giọng: “Đi vào trước đã.
Trần Bình khẽ gật đầu, đi theo Ô Thiên Lỗi và Viên Cương đến vào nhà thi đấu boxing.
“Phì!”
Gã to con nhổ một bãi nước bọt, hai tay chống nạnh đi về phía nhà thi đấu boxing, lẩm bẩm, nói: “Chờ tí nữ xem mày bị đập cho ra bã, hừ hừ”
.
Trân Bình tiến vê phía võ đài.
Đèn pha của vỗ đài lập tức chiếu tới, Trần Bình và ba người kia đều nheo mắt, giơ tay lên chặn ánh sáng mạnh.
“Ai ôi, Ô Thiên Lỗi, mày thật sự dám tới, tao còn tưởng mày sợ són đái, không dám tới chứ.”
Hoàng Phủ Văn Bân ngậm thuốc lá, vắt chéo chân ngồi trêи ghế sô pha, nhìn Ô Thiên Lỗi với ánh mắt khinh thường.
Ánh mắt của Trần Bình vào lúc này cũng dừng ở Hoàng Phủ Văn Bân, kẻ này là người nhà Hoàng Phủ? Rốt cuộc có liên quan đến chủ quan Hoàng Phủ không? “Nào, để tao giới thiệu với một chút.
Đầu trọc ở đây là lão Phí, đám râu cá trê kia là lão Điên.
Ba người chúng tao hài lòng với địa bàn của mày.
Nếu thức thời thì liệu
mà rửa tay gác kiếm, chúng tôi sẽ thương tình giữ mày làm chó trông nhà.”
Ô Thiên Lỗi cảm thấy chua xót, nếu không có Trần Bình ở phía sau, Ô Thiên Lỗi đã khụy
——————-