*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông dẫn đầu kia, vóc người cao lớn, lời ăn tiếng nói, cùng mày mi đều có vẻ ngang tàng, phóng túng.
Bọn họ xuất hiện, mấy tên lính làm nhiệm vụ tuần tra và lính ở trạm kiểm soát đều im lặng đứng sang một bên, không dám tiến lên một bước.
Trần Bình ngồi trong xe, nhìn gã đàn ông cơ bắp đang giẫm chân lên mui xe ngoài cửa kính, cau mày Có thể thấy, thân phận và địa vị của cái tiểu đội đột nhiên xuất hiện ở khu 12 không đơn giản.
Suy nghĩ một chút, Trần Bình ra khỏi xe trước, trước người sau lưng đều có chiến sỹ của chiến đoàn Tử Linh hộ vệ.
Sự xuất hiện của chiến sĩ Tử Linh cũng khiến bầu không khí tại nơi này trở nên vô cùng căng thẳng.
Gã dẫn đầu đương nhiên nhận ra những hộ vệ này đều là thành viên của chiến đoàn Tử Linh, trong mắt mang theo vẻ hiếu chiến, nhìn Trần Bình hỏi: “Cậu Bình, như thế nào, suy tính thế nào rồi? Ngài đi cùng chúng tôi hay chúng tôi trói ngài đi? Trần Bình đút hai tay vào túi quần, nhìn gã đàn ông mặc quân phục bằng ánh mắt bình thản, hỏi: “Ông chủ của anh là ai?”
Gã đàn ông dẫn đầu đẩy kính râm của mình, giả vờ không có gì nhưng lại ẩn chứa sự cao ngạo: “Ông chủ nhà họ Thạch, Thạch Thái An.
Thạch Thái An?! Trân Bình khi nghe đến cái tên này, nhíu mày, trong mắt toát ra vẻ khó hiểu.
Bởi vì Thạch Thái An này là một trong ba chủ khu ở khu 12! Tại sao ông ta đột nhiên lại bố trí người chặn mình ở trạm kiểm soát nhập cảnh khu 122 Ông ta định cướp người từ tay Lâm Tạ? Trần Bình nhất thời suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng, ánh mắt anh rơi trêи người đàn ông mặc áo chiến, nói: “Xin lỗi, tôi hiểu ý thành ý của ông chủ Thạch.
Nhưng tạm thời tôi còn có những việc khác cần giải quyết.
Nếu ông chủ Thạch thực sự thấy hứng thú với tôi, không ngại đợi tôi giải quyết xong chuyện trước mắt, sau đó sẽ đi gặp ông chủ Thạch của các anh.
”
Rầm! Gã đàn ông mặc áo chiến đạp một cước
khiến mui xe lõm xuống, sau đó, mắt lạnh lùng nhìn Trần Bình ngạo nghễ: “Cậu cả Bình, theo lý, ngài là cậu cả của họ Trần ở đảo Thiên Tâm, tôi nên đúng mức thể hiện sự tôn trọng với ngài.
Nhưng đừng quên, đây là địa giới của khu 12, họ Trân mấy người ở đây vô dụng thôi.
Ở đây, chỉ có ý của ông chủ Thạch mới là
——————-