*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơn thịnh nộ bất ngờ của Thạch Thái An khiến tất cả mấy vị giám đốc có mặt đều kinh hoàng.
Người đàn ông trước mặt chính là Thạch Thái An giết người không chớp mắt! Là một trong ba chủ khu của khu 12, cũng là kẻ tham tiền hám bạc, ưa thích sắc và quyền lực nhất! Trêи tay ông ta, nhuốm đầy máu tươi! Thạch Thái An hít một hơi sâu xì gà, sau đó xoay người, chỉ vào gã hộ vệ, lạnh giọng hỏi: “Nó còn nói gì nữa?”
Hộ vệ kia báo cáo đầu đuôi: “Anh ta nói, quyết định cho ngài một lời khuyên chân thành.
Đây là đảo Thiên Tâm, họ Trân vĩnh viễn làm chủ.
Cho dù khu 12 không thuộc quản lý của dòng họ Trần, thì họ Trân cũng có cách thu hồi lại nơi này.
Anh ta muốn ngài đừng vượt quá ranh giới.
Giết Hàn Hổ, chính là cảnh cáo ngài.
”
Rầm! Thạch Thái An nghe xong, tức giận đá vào bàn pha lê, cả bàn ngã nhào! Loạt xoạt! Rượu vương vãi trêи đất, đám vũ nữ kinh ngạc dừng động tác, vẻ mặt hoảng sợ.
Thạch Thái An chỉ vào mấy cô gái, toét miệng cười nhạt, lộ ra một hàm răng vàng, nói, “Nhảy! Con mẹ nó, nhảy tiếp cho ông!”
Sau khi rống lên, Thạch Thái An lại ngôi xuống, cầm lấy điếu xì gà, nói với tên hộ vệ: “Phái người đi theo đám người Vương Tùng, tôi muốn xem, muộn vậy rồi, cái tên Lâm Tạ kia mời cậu chủ đó đến, rốt cuộc là vì cái gì! Chỉ cần không cản trở tôi làm ăn, ta có thể nhắm mắt một mắt mở một mắt.
Nhưng nếu Lâm Tạ dám lợi dụng cậu chủ kia để mưu đồ việc làm ăn của Thạch Thái An, xin lỗi đi, tối này sẽ để họ Trần vĩnh viễn ở lại khu 12!”
“Vâng! Ông chủ!”
Hộ vệ kia cúi đầu chào, lui người về phía sau, rồi sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng khách sang trọng.
Bên trong phòng khách, mấy gã đàn ông âu phục giày da cùng đám phụ nữ mặc sườn xám đều lộ vẻ trang trọng.
Thạch Thái An mỉm cười, ra lệnh cho người làm dọn dẹp nơi này, đứng dậy nói với tất cả
mọi người: “Các vị, vậy theo tôi ra vườn hoa nói chuyện một chút.”
Mọi người mỉm cười, đứng dậy, theo Thạch Thái An ra vườn.
Giám đốc Diêu đi theo Thạch Thái An, cười hỏi: “Ông chủ Thạch, vừa rồi nghe ngài nói chuyện với thuộc hạ, có phải người họ Trần đến khu 12 không?”
Thạch Thái An hút một điếu xì gà, nhả ra một hơi khói, quay lại mỉm cười nhìn người phụ nữ trước mặt, quan sát thân hình điện nước đầy đủ của cô ta, cùng cần cổ trắng nõn,
——————-