*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Vũ vừa nói xong, cả quảng trường đều trở nên yên tĩnh.
Toàn bộ lão gia và tiểu bối của dòng nhánh đều nhìn dòng chính với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Trần Hoa Sinh theo đó phụ họa thêm một câu: “Anh Năm, em thấy đứa cháu Trân Bình này còn không để nhà họ Trần chúng ta vào mắt huống chỉ là tổ tiên! Một người như vậy, bảy năm trước rời khỏi nhà họ Trần là quyết định đúng đăn! Bây giờ lại quay về, quả thực làm mất mặt nhà họ Trần chúng ta! Còn đem về một người phụ nữ thấp hèn cùng đứa con hoang lại càng đáng hổ thẹn!”
Khi giọng nói của Trần Hoa Sinh dân trâm xuống, các lão gia và tiểu bối của dòng nhánh lại lần nữa bàn tán sôi nổi, đầy sự mỉa mai và chế nhạo: “Đúng vậy, Trần Bình cơ bản không xứng xuất hiện ở lễ tế tổ! Theo lão phu thấy, một người ngang bướng như cậu ta nên trực tiếp xóa tên ra khỏi gia phải”
“Nghe nói hôm qua cậu ta đã làm phế đôi chân của Cậu chủ Lập Văn, một kẻ điên cuồng hung ác như vậy nên bị đưa vào ngục, chịu một trăm linh tám hình phạt của nhà họ Trần!”
“Cái gì? Cậu ta làm phế đôi chân của Cậu chủ Lập Văn? Đáng chết! Tên côn đồ như thế phải quỳ trước nhà thờ tổ nhận tội!”
Nhất thời, toàn bộ người trong dòng nhánh đều tức giận, ánh mắt như kiếm sắc, toàn bộ đều hướng lên người dòng chính.
Lão gia và tiểu bối dòng chính cũng rất tức giận! “Hừ! dòng chính chúng ta làm việc gì, đến lượt dòng nhánh các người chỉ tay năm ngón sao!”
“Đúng vậy! Cái tên kiêu ngạo Trân Lập Nông kia bị Cậu cả phế đi đôi chân là do hắn đáng đời! Dám vô lễ với thiếu phu nhân, kể cả có giết cậu ta cũng không quá đáng!”
“Cậu cả làm gì chúng tôi đều ủng hộ! Có bản lĩnh, dòng nhánh các người gây sự đi! Xem ai sợ ai!”
Trong chốc lát, nhóm tiểu bối dòng chính nhao nhao mắng chửi tiểu bối dòng nhánh! Cả quảng trường lập tức ồn ào, nhốn nháo lên như một trò hề.
Cuối cùng, Trần Hồng Đào trầm
giọng: “Đủ rôi! Dừng lại hết cho tôi! Hôm nay là ngày gì? Là ngày tế tổ! Người dòng chính chúng ta, tối thiểu cũng phải biết liêm sỉ, lễ nghĩa, im lặng hết cho tôi!”
Trần Hồng Đào vừa dứt lời, đằng sau mười mấy người dòng chính liên lập tức ngậm chặt miệng cay đắng, ánh mắt tức giận liếc nhìn dòng nhánh đối diện.
Sắc mặt mọi người dòng nhánh lúc này cũng rất tệ.
Bọn họ không phải kẻ ngốc, tất nhiên có
——————-