*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1129: Vương Kỳ Giang Uyển nửa quỳ một bên, dìu Giang Quốc Dân, lúc bấy giờ nghe Trần Bình nói câu này, cô giương mày, ngước đôi mắt khóc đến đỏ lên ngạc nhiên nhìn anh.
Anh vẫn là anh.
Mãi mãi vẫn là Trần Bình yêu bản thân.
Giang Uyển khóc, tuy cô không biết tội gì, không biết tại sao người nhà họ Trần nghe thấy hai từ “nghiệt chủng”
này như thể sắp gây chuyện.
Nhưng, cô hiểu rằng, chính cô đã cản trở Trần Bình, tự mình trở thành sự phiền toái của anh.
Cô không nhẫn tâm nhìn Trần Bình vì bản thân mà coi nhà họ Trần thành kẻ địch, coi người cả thế giới thành kẻ địch.
“Trần Bình, anh đừng…”
Giang Uyển gào khóc.
Nhưng, Trần Bình chỉ đáp lại cô bằng ánh mắt vô cùng an toàn: “ Uyển, tin anh, Mễ Lạp là con gái anh, Đạo Đạo là con trai anh, cả cái thế giới này không ai có thể làm hại bọn nó.”
Nói đoạn, Trần Bình xoay người, mặt như Atula, vẻ mặt như Quỷ vương, thế như rồng nộ, cặp mắt lạnh lùng mang vẻ chết chóc liếc qua Trần Vũ, quát: “Trần Vũ, hiện giờ tôi lấy thân phận là người thừa kế của nhà họ Trần, chính thức cảnh cáo ông, tài liệu trong tay ông là giả, là do ông bịa đặt, nếu như bây giờ ông quỳ xuống thừa nhận việc này thì tôi có thể không nhắc lại chuyện cũ, nhưng nếu như ông khăng khăng không nhận, thì tôi sẽ không để ý mà ngay tại nhà thờ tổ tiên này cấm giết ông!”
Ha ha ha! Trần Vũ cười lớn vài tiếng, nhìn Trần Bình: “Thăng cháu Trần Bình, mày đang đùa đấy à? Đã là năm nào rồi mà mày còn nói phân tài liệu này là giả? Tao nói cho mày biết, phần tài liệu này, là “nghiệt chủng”
lấy được từ trong tay chú hai và chú ba, trêи đó còn có chữ ký viết tay của hai người họ nữa.
Nói xong, Trần Vũ lại lấy ra một phần tư liệu, nói: “Ồ, đúng rồi, chỗ tao vẫn còn bản ghi
âm năm đó, có muốn nghe chút không?”
Nói đoạn Trần Vũ liên cho người lấy và chiếu đoạn ghi âm đó lên.
“Ông dám!”
Trần Bình một thân gầm lên giận dữ, trực tiếp rút từ eo ra bộ điều khiển khẩu Desert Eagle màu vàng, nhắm chuẩn vào mi tâm của Trần Vũ.
Trần Vũ cười ha ha một tiếng, ánh mắt khiêu khích: “Bóp cò đi, có gan thì bóp cò ngay tại đây đi”
Nói xong ông ta còn cười lớn thêm vài tiếng.
“Ông tưởng tôi không dám à!”
Trần Vũ tức giận quát lên, súng đã lên nòng.
——————-