*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, cả người Giang Lượng bị Trần Bình túm cổ nhấc lên, người giấy dụa không ngừng, mặt và cổ đỏ ửng, mãi mới nặn được một câu: “Mày… Mày không thể ra tay với tao… Tao là con trai của Giang Quốc Xương, là em họ của Giang Uyển… Mày…”
Bây giờ Giang Lượng mới sợ.
Bởi vì, cảm giác trêи người và trong ánh mắt của Trần Bình đều toát ra ý muốn giết người lạnh đến thấu xương! Anh ta muốn giết mình? Thật là đáng sợ! Hơn nữa, vừa rồi Trần Bình đã thể hiện thực lực, quả thực nó quá kinh khủng! Vẻ mặt Trần Bình lạnh lẽo, anh nhìn Giang Lượng bị nâng lên trong tay mình, và lạnh giọng nói: “Tao đã cho chúng mày rất nhiêu cơ hội rồi, thế nhưng, chúng mày lại không biết quý trọng, ngược lại còn tổn thương Giang Uyển và con tao hết lần này đến lần khác.
Cho nên chuyện này, không có cái gì thương lượng được cả, cho nên, mày đi chết đi!”
Dứt lời, sự lạnh lẽo lóe lên trong ánh mắt của Trần Bình, sức lực trêи tay anh chợt tăng, bóp chặt hơn khiến Giang Lượng lúc đó có cảm giác không hít thở được, người không ngừng giãy dụa, hai mắt trợn trừng trắng dã.
“Chị… Chị họ… Cứu em với, tôi sai rồi… Sai rồi..
”
Giang Lượng lúc này đang cố nặn ra từng chữ mà cầu xin tha thứ từ Giang Uyển đang nhìn ngẩn người.
Bấy giờ, Giang Uyển mới phản ứng kịp, cô xông tới, túm lấy cánh tay Trần Bình, hai mắt rưng rưng nước mắt, đầu lắc liên tục và nói: “Trần Bình, đừng, đừng giết người ở đây… Nó… Nó dù sao cũng là em họ em… Xin anh hãy bỏ qua cho nó một lần cuối cùng.”
Trần Bình nhíu chặt mày, quay đầu lại nhìn Giang Uyển khóc đến lê hoa đái vũ, cất giọng chất vấn, hỏi: “Em chắc chắn muốn anh buông tha thằng đó? Nó vừa mới
làm gì em, làm gì Mễ Lạp em không biết sao?”
——————-