*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nhà họ Lạc? Vân Tịnh nhìn Lạc Tinh Vũ, đôi lông mày lá liễu nhíu lại, trong lòng đột nhiên suy nghĩ rất nhiều.
Sau đó, bà ta đột nhiên mím môi, đưa tay ra: “Xin chào, Cậu chủ Lạc.”
Lạc Tinh Vũ liếc nhìn bàn tay đang đưa ra của Vân Tịnh, khóe miệng nhếch lên, cười lạnh nói: “Không cần đâu, hôm nay tôi tới là vì có việc riêng cần giải quyết, cho nên bà Vân không cần khách sáo.”
Những lời này khiến Vân Tịnh có chút không vui.
Nhà họ Vân ở Kim Lăng là chủ nhân bữa tiệc Kim Lăng Thập Nhị Cung tối nay, cũng là người khởi xướng và tổ chức bữa tiệc này.
Vậy mà tên Lạc Tinh Vũ này lại dám có thái độ như vậy với bà ta.
Nhà họ Lạc, giỏi lắm! Gia tộc này, sống trong bóng tối như chuột nhắt, không ngờ cũng có ngày dám lộ diện! “Cậu chủ Lạc cũng tới tham gia đại hội Môn Đồ ư?”
Vân Tịnh cười như không cười, hỏi.
Lạc Tinh Vũ đảo mắt, liếc nhìn Vân Tịnh trước mặt, nói: “Bà Vân không hổ là tiểu thư của đệ nhất đại gia tộc nhà họ Vân ở Kim Lăng, là bà hai nhà họ Trần trêи đảo Thiên Tâm, nhưng nhà họ Lạc chúng tôi có làm gì thì cũng không liên quan gì đến bà, đúng không?”
Mọi người xì xào! Vân Tịnh lạnh mặt, liếc nhìn Lạc Tinh Vũ đang dương dương tự đắc, lại nhìn Giang Uyển đang đứng ở bên cạnh, cười hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Giang Uyển lúc này trong lòng vẫn có chút căng thẳng, ấp úng đáp: “Bà hai, tôi tới là để…”
“Cô ấy là do tôi mời tới, như vậy có được không?”
Lạc Tinh Vũ giành trả lời trước, sau đó nói: “Sao, với tư cách là một thành viên của Hội nghị Môn Đồ sắp tới mà tôi lại không có tư cách để mời những người khác tham gia cùng ư?”
Vân Tịnh dù tức giận nhưng vẫn nặn ra một nụ cười, nói: “Có chứ, đương nhiên.”
Nói xong, Vân Tịnh đưa tay làm ra tư thế mời.
Lạc Tinh Vũ đút hai tay vào túi quần,
không nhìn Vân Tịnh, trực tiếp cùng Giang Uyển đi vào, vượt qua sảnh chính ồn ào, tiến vào thính phòng nghỉ ngơi.
Vân Tịnh nhìn Lạc Tinh Vũ và Giang Uyển rời đi, ánh mắt càng thêm lạnh.
Bà ta liếc mắt một cái, một vị quản gia ở bên cạnh vội vàng chạy tới hỏi: “Bà chủ có gì sai bảo ạ?”
——————-