*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng gầm này của Watak vang vọng khắp trang viên.
Sáu tên chó dữ địa ngục còn lại cũng đột nhiên phẫn nộ, gào thét một tiếng! Trong số đó có một tên đàn ông cường tráng cầm kiếm Nhật, sau khi nghe Watak nói như thể thì gâm thét nhào ra, hai chân mạnh mẽ từng bước dậm xuống đất, kiếm Nhật trong tay tức giận vung về phía Diệp Phàm và Trần Bình! Khi nhìn thấy tên đàn ông cường tráng cầm kiếm Nhật, khóe mắt Diệp Phàm hiện lên một tia lạnh lẽo, anh ta vươn tay ngăn lại Trần Bình đang định bước tới, nói: “Người này cứ để tôi.”
Dứt lời, Diệp Phàm tiến lên một bước, giơ ngón giữa với tên đàn ông cường tráng đang gào thét chạy ầm ầm đến: “Chẳng qua là một con tinh tinh gâm thét, muôn dựa vào cái này để dọa chúng ta rút lui, đúng là thất sách.”
Tên đàn ông cầm đao Nhật trong tay dường như đã nhắc Diệp Phàm nhớ về điều gì đó trong quá khứ.
Đó là những ngày đầu thành lập Thánh Điện Mặt Trời, anh ta chỉ là một tên tùy tùng, một tên tùy tùng vô cùng trung thành.
Anh ta đã có một người bạn rất tốt dùng kiếm Nhật.
Thanh kiếm đó chính là thanh kiếm trước mặt này, trêи mặt kiểm lạnh lẽo sắc lạnh đó vẫn còn khắc tên người kia.
Watak đứng trêи pháo đài màu trắng cười khẽ: “Apollo, thanh kiếm Nhật này có làm anh nhớ vê quá khứ khó chịu nào đó không? Ha ha ha, người anh em vào sinh ra tử hồi đó thì sao? Vì anh, anh ta đã chết dưới kiếm của tôi, bây giờ, dùng vũ khí của anh ta để giết anh thực sự là một kết thúc đẹp nhất trêи thế giới.”
Nghe vậy, đáy mắt Diệp Phàm lộ ra một tia lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Watak, nói: “Watak, anh không xứng làm thần của Mười hai Thánh Điện phương Tây, hôm nay tôi nhất định phải giết anh!”
Sau đó,
Diệp Phàm nhìn tên đàn ông cường tráng cầm kiếm Nhật trêи tay đang
——————-