*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nửa bước bỉ ngạn, không phải là người mà đám Trần Bình có thể tùy tiện động vào.
Đây chính là vô thượng cường giả, là tôn tại đỉnh cao của thế giới này.
Ai có thể nghĩ đến trong giới môn đồ dị nhân của phía bắc, sơn trang Thiên Long thế mà còn cất giấu một lão quái vật như thể.
Trần Bình nhíu chặt mày, hỏi: “Anh hiểu được bao nhiêu?”
Sắc mặt của Diệp Phàm rất khó coi, anh ta suy nghĩ thật lâu mới nói: “Đối với người này, tôi không có ấn tượng gì nhiêu, nếu như nói phía bắc có một vị vô thượng cường giả, chắc hẳn chính là vị kia rồi.”
“Người nào?”
Trần Chiến đi theo hỏi, vẻ mặt tràn ngập tò mò.
Diệp Phàm thở dài một hơi, nói: “Năm đó trong đám người tham dự vào sự kiện náo động tổng cục Cửu Châu kia, từng có mấy vị cường giả đi theo cha của cậu.
Thế nhưng có mấy người, ở vào thời gian quan trọng lại quay đầu, lựa chọn đứng về phía đối lập với cha cậu.
Ở trong đó có một vị cường giả ở phía bắc, năm đó từng là đại vương quyền khu thứ bảy.”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, năm đó ông ta là gia chủ của Long Thị, cũng là một người rất được cha cậu coi trọng.”
“Đáng tiếc, ông ta đi trêи một con đường hoàn toàn ngược lại với cha cậu.”
Trần Bình nghe thấy thế, sắc mặt âm trầm, lông mày nhíu chặt lại, nói: “Ý anh là, vị vô thượng cường giả nửa bước bỉ ngạn này là gia chủ năm đó của Long thị ư?”
Diệp Phàm gật đầu, tiếp tục nói: “Chỉ có ông ta, Long Lôi chính là hậu nhân của Long thị, cho nên lần này vị vô thượng cường giả nửa bước bỉ ngạn kia cảnh cáo, chỉ có thể đến từ gia chủ của Long thị kia.”
Nói đến đây bốn người đều trầm mặc.
Một vị vô thượng cường giả nửa bước bỉ ngạn cảnh cáo, hơn nữa còn là người năm đó đã từng đi theo cha mình,
đây nhất định là nhân vật không tầm thường.
——————-